Tiểu Tào kiên trì nói: “Cũng không phải, quy định là như vậy, phạm lỗi thì phải bị trừng phạt. Với lại, cậu dám nói bản thân không hề cảm nhận được gì sao? Trước đó thân thể cũng phải xuất hiện triệu chứng khác lạ chứ.”
Triệu Nhu lắc đầu: “Không, mình thật sự không cảm thấy gì hết.”
Tiểu Tào đưa tay đặt lên bàn tay của Triệu Nhu, dịu dàng nói: “Gạt người không tốt. Nói cho mình biết cũng không có gì xấu hết.”
Triệu Nhu không thích cách nói này của tiểu Tào, thật giống như cô ấy đã sớm xây dựng lập trường, tiến hành định tội, xác định cô đang nói láo.
Cô liền đáp lại: “Nếu gạt người không tốt vậy tại sao cậu lại ở đây?”
Tiểu Tào cúi đầu, vẻ mặt có chút khổ sở: “Không phải lỗi của mình. Sau khi thức tỉnh dị năng, mẹ của mình ngăn không cho mình nói ra, bảo là còn một năm nữa thì mình tốt nghiệp trung học…Mình không thể để cho mẹ đau lòng được.”
Triệu Nhu vẫn luôn không thích tiểu Tào cho lắm, cảm thấy cô ấy như lợi dụng người khác để làm lợi cho mình, thỉnh thoảng lại cảm thấy cô ấy cũng vô cùng đáng thương.
…Có lẽ tiểu Tào thật sự thiện lương, muốn khuyên bảo cô cúi đầu nhận lỗi với cơ quan để giảm bớt trừng phạt.
Đây cũng là lý do sau khi tiến vào trò chơi, cô lựa chọn lôi kéo tiểu Tào cùng nhau thoát thân.
Dị năng của tiểu Tào không bằng cô, là đặc tính phòng ngự, sau khi tập trung suy nghĩ thì có thể làm cứng một phần da thịt, tuy rằng nơi đông cứng chỉ khoảng 0.3 mét vuông, nhưng ít nhất có thể ở thời điểm quan trọng bảo vệ tim, đầu, yết hậu, bảo đảm an toàn tính mạng.
Triệu Nhu lôi kéo tiểu Tào đang run rẩy tay chân, dùng sức nắm chặt, cố gắng không để cho nỗi sợ hãi của mình hiện ra quá rõ ràng: “Đừng…đừng sợ. Hai chúng ta cùng nhau, nhất định có thể sống sót. Mình ra ngoài sẽ tiếp tục đi học, cậu ra ngoài sẽ thi đại học.”
Tiểu Tào: “…Ừm.”
Tối hôm qua, ngồi bên bờ sông múc nước, Triệu Nhu chán nản, tập trung tinh thần, muốn nếm thử cực hạn của năng lực mình đến đâu.
Mà trong ba phút tương lai, Triệu Nhu nhìn thấy tiểu Tào lặng lẽ tiến đến sau lưng mình, cầm lấy cây cọc gỗ mà cô làm cho tiểu Tào, đâm vào trái tim của cô, sau đó buông tay, thi thể của cô theo đó mà rơi vào khe suối, theo dòng mà trôi đi.
Triệu Nhu ngơ ngác nhìn mặt nước.
Cô không thể để cho tất cả những thứ này thật sự xảy ra.
Khi tiểu Tào cầm cọc gỗ tiếp cận cô, Triệu Nhu liền xoay người, dùng một cành cây nhọn đâm xuyên yết hầu của tiểu Tào.
Tiểu Tào căn bản chưa kịp đông cứng cơ thể, cứ thế mà ngã xuống với cuống họng đang phun ra máu tươi.
Trước khi tiểu Tào chết, Triệu Nhu ngồi bên bờ sông, không đi qua kiểm tra thi thể của đối phương, cũng không hỏi tại sao tiểu Tào muốn làm thế.
Cô chỉ nhìn tiểu Tào giãy dụa tới chết.
Trước khi chết, cổ họng tiểu Tào phun ra máu, khí quản có tiếng ọc ọc vang lên: “Tại sao cậu lại giết mình…mình chẳng hề làm gì cả…”
Triệu Nhu không đáp.
Trong ba phút tương lai kia, cô đã chiếm được đáp án, không cần thiết phải hỏi lại.
…Sau khi giết chết Triệu Nhu, tiểu Tào sờ đồng hồ, hỏi khán giả đang xem phát sóng trực tiếp, nỗ lực nói chuyện với bọn họ: “Tôi giết cô ấy, có phần thưởng gì hay không?”
Nhưng rất nhanh sau đó cô liền lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Bên kia không ai nghe cô nói chuyện, thậm chí không có ai chú ý đến màn ám sát đột nhiên xuất hiện này.
Cô nhịn không được mà tiếc nuối nói: “…Thật vô dụng.”
Đối với tiểu Tào mà nói, Triệu Nhu không có dị năng công kích, là một đồng đội vô dụng, không bằng thừa dịp cô ấy còn chưa phát hiện thì sớm giết chết, vừa bày ra thành ý với cơ quan giám sát, cũng là giúp Triệu Nhu giải thoát, nói không chừng còn có thể nhận lấy phần thưởng nào đó.
Về phần Triệu Nhu bị hiến tế sẽ có cảm giác thế nào thì tiểu Tào cũng sẽ không để ý.
Cũng như việc cô lấy lòng cơ quan giám sát, cô sẽ không để ý Triệu Nhu bị oan hay không, cô chỉ muốn chứng minh sự trung thành của mình để tiện vơ vét càng nhiều thứ tốt ở chỗ của người quản lý.
Loại “thiện lương” lợi dụng người khác để làm lợi cho mình như vậy chỉ là một sự ích kỷ dối trá rất buồn nôn.
Triệu Nhu quay đầu nhìn thi thể rất lâu, mãi đến khi chân đã tê rần thì mới thẫn thờ đứng dậy, rời khỏi dòng suối nhỏ.
Sau khi đi ra khoảng một kilômét, cô bắt đầu dâng lên cảm giác muốn nôn mửa, đỡ lấy thân cây rồi nôn một trận.
….Thật buồn nôn.
Đi được một đoạn, khi trời sắp tối thì Triệu Nhu gặp được một người thanh niên xa lạ.
Sau khi trao đổi thông tin với nhau, chàng thanh niên kéo cô vào đội.
Không biết có phải vì bị kích thích hay không, Triệu Nhu phát hiện thời gian dự báo của mình kéo dài hơn trước năm phút đồng hồ.
Nhưng cô không nói cho người thanh niên biết chuyện, vẫn cứ nói cô có thể dự báo ba phút trước tương lai.
Có lẽ vì vẫn chưa trải qua chuyện đồng đội tự giết lẫn nhau nên người thanh niên vẫn rất tin tưởng cô, hơn nữa, nhìn có vẻ rất có hảo cảm với cô, giúp cô hái trái cây không có độc để ăn cho no bụng, cũng bảo rằng mình là một sinh viên chuyên ngành sinh học, nỗ lực dạy cô nhận biết trái cây có độc hay không, còn vì cô mà phô bày dị năng điều khiển thực vật của mình.
Khi đó Triệu Nhu vẫn rất đề phòng anh ấy, chỉ phụ họa vài câu, sẽ giả vờ nằm ngủ, trên thực tế là đề phòng cả đêm không ngủ.
Mà hiện tại, người thanh niên kia đã bị một gã đàn ông có bím tóc biến thành từng mảnh thịt nát đầm đìa máu me.
Trong những mảnh thịt đó còn lẫn vài trái hồng mà anh ấy cất trong ngực, định để dành cho cô ăn.
Triệu Nhu nhớ đến người thanh niên nguyên vẹn kia, lại nhìn từng mảnh vỡ trước mặt, cảm giác buồn nôn chặn ở ngực như bị ngâm trong vũng bùn, đồng thời có loại kích động muốn rơi lệ.
Annh ấy vì bảo vệ mình mà chết.
Huống chi, con người luôn có dục vọng cầu sinh vô tận.
Bởi vậy Triệu Nhu không muốn chết.
Cho dù đối phương nắm giữ thực lực mang tính áp đảo thì cô cũng muốn nhìn xem chính mình có khả năng còn sống tiếp hay không.
Cô ép mình tập trung tinh thần, rất nhanh, cảnh tượng tám phút ở tương lai nhanh chóng lóe lên trước mắt cô.
Bên tai cô thậm chí vang lên những tiếng chuyển động “Cách Cách Cách” tựa như phim điện ảnh kiểu cũ.
Đôi mắt Triệu Nhu càng trừng càng lớn, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Đột nhiên cô lẩm bẩm nói: “Giết tôi đi…”
Đợi đến khi hình ảnh ở trước mắt gián đoạn, Triệu Nhu đã gần như điên cuồng, quơ quàng cánh tay, vung mạnh về phía người đàn ông bím tóc với tố chất bị thần kinh, nỗ lực khiến gã tức giận: “Giết tôi! Mau giết tôi đi—-”
Mà người đàn ông bím tóc bị tát trúng mấy cái vẫn không dám chuyên quyền.
Gã muốn tận lực lấy lòng đám khán giả, biểu hiện càng tốt, đợi đến khi gã ra ngoài có lẽ sẽ nhận được đãi ngộ càng tốt hơn.