Trì Sính hiểu rất rõ Trì Viễn Đoan, trực tiếp hỏi vô ích, xung đột chính diện càng không có lợi. Trì Viễn Đoan hiện là muốn thấy Trì Sính cứng rắn tìm tới ông, hay cho ông mượn có trị bệnh cho Trì Sính.
Vì vậy Trì Sính chỉ có thể dùng trí.
Nhưng anh không biết mình còn có thể bình tĩnh bao lâu, Ngô Sở Úy khác với lũ rắn kia, lũ rắn bị giấu đi một năm rưỡi, anh ngoại trừ lo lắng không có gì khác. Nhưng Ngô Sở Úy thì lại khác, Ngô Sở Úy bị người giữ lại, anh bên này đơn giản là khó chịu.
Cương Tử mang theo vài người vào tầng hầm, đem ba người hôn mê bất tỉnh kia ra ngoài.
“Đưa đến bệnh viện hay là…” Hỏi ý kiến Trì Sính.
Trì Sính mặt âm trầm nói: “Người của ai thì trả về cho người đó.”
Cương Tử gật đầu, ý bảo mấy người kia đi với cậu.
Quách Thành Vũ thở phào một cái, vỗ vỗ vai Trì Sính.
“Trả về thế này, không phải chọc ông già tức chết sao?”
Trì Sính trán nổi gân xanh, phận làm con, nói lời quá cay độc thật không hay gì.
Quách Thành Vũ nhìn sắc mặt Trì Sính có vẻ không đúng lắm, nhịn không được mở miệng hỏi: “Cậu sẽ không tới làm dữ chứ?”
Trì Sính ngậm một điếu thuốc, chân mày tản ra khí lạnh bức người.
“Nói không đúng rồi, chó cùn còn có rứt dậu mà.”
Quách Thành Vũ vỗ vỗ ngực Trì Sính, “Cậu đến chính là tự chui đầu vào lưới, trong lòng cậu còn có ông già, nhưng cậu chớ tự mình trở về.”
Trì Sính không nói gì.
Quách Thành Vũ nắm lấy tay dính đầy máu tanh của anh, nhàn nhạt nói, “Đi, đi với tôi.”
Ai cũng không nghĩ ra, Trì Viễn Đoan lại có thể đem Ngô Sở Úy về nhà.
Tục ngữ có câu chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, Trì Sính ngày đó vào trong, đá văng cửa phát hiện Trì Viễn Đoan đã đem Ngô Sở Úy đi.
Thật ra Trì Viễn Đoan chỉ là mang Ngô Sở Úy ra ngoài ở một ngày, hôm sau liền mang cậu về.
Mà ông ban ngày hành tung bất định, nhiều lần ra vào quán rượu, cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.
Theo tư duy thông thường, Trì Viễn Đoan nhất định sẽ đem Ngô Sở Úy giấu ở một chỗ, phái người trông giữ cẩn thận, tự mình trông giữ làm gì, sao có thể nghĩ đến ông sẽ cùng Ngô Sở Úy cùng ăn cùng ở?
Ngay cả Trì Sính, cũng không nghĩ tới người bên cạnh cậu lại được cha ruột “bao nuôi” trong nhà.
Trên thực tế, Ngô Sở Úy hai ngày này coi như không tệ. Có ăn có uống, có thể tùy tiện đi lại trong phòng, còn có thể xem ti vi. Chỉ là không thể ra ngoài, không thể liên lạc với bên ngoài.
Cậu một chút khách sao cũng không có, ngăn tủ cũng biến thành của mình rồi.
Buổi chiều cậu trong lúc vô tình tìm thấy một băng ghi hình kiểu cũ, thời gian ghi bên trên là năm 199x, còn có một vài chữ bút bi mờ mờ.
“Kỷ niệm con trai năm tuổi.”
Vừa thấy Trì Sính lúc nhỏ, Ngô Sở Úy nhất thời hăng hái. Tìm thấy đầu máy cũ, đẩy băng ghi hình vào, hào hứng nhìn chằm chằm xem.
Trong chốc lát, một cậu nhóc khoẻ mạnh kháu khỉnh xuất hiện trên màn ảnh. Ngô Sở Úy cười khúc khích một lúc, cảm thấy Trì Sính cũng có lúc đáng yêu như vậy! Trì Viễn Đoan gọi một tiếng “Con trai nhìn màn hình nè”, Tiểu Trì Sính khí phách xoay người, Ngô Sở Úy vui vẻ.
Ai dô, từ nhỏ đôi mắt đã sắc bén như vậy rồi.
Màn ảnh đi theo Trì Sính, Trì Sính ôm một bát ăn cơm to, ngồi bên ban công múc cơm. Sau khi ăn xong, cầm chén và đũa nhanh tay ném ra ngoài cửa sổ, vỗ vỗ tay, động tác phóng khoáng đi vào nhà.
Sau đó Chung Văn Ngọc lo lắng hỏi.
“Con ăn cơm xong bát đâu? Có phải lại quăng đi rồi không? Ta nói con bao nhiêu lần rồi hả, bát kia còn có thể dùng lại mà! !”
Ngô Sở Úy vỗ đùi cười hết cỡ.
Tua cảnh này xem đi xem lại, xem nhiều lần vẫn tức cười, cái này là phá gia chi tử trời sinh mà!
Khi Trì Viễn Đoan khi về đến nhà, Ngô Sở Úy vẫn còn đang xem lại, tiếng cười không chút kiêng kỵ từ thư phòng truyền tới tận cửa. Trì Viễn Đoan vì ba người bị đánh đang tức cành hông, trở về lại nghe được Ngô Sở Úy cười, trong lòng có thể thoải mái sao?
Đi tới hỏi Ngô Sở Úy: “Ở đây rất vui đúng không?”
Tâm tư trong lòng Ngô Sở Úy còn chưa hồi phục, nghe vậy không hề nghĩ ngợi liền ừm một tiếng. Ừm xong mới phát hiện không được bình thường, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Trì Viễn Đoan, lúc này liền tắt đầu máy, lủi thủi trở về phòng.
Buổi tối, Ngô Sở Úy nhớ tới đoạn đoạn ghi hình kia lại cười, cười đến không biết trời đất gì.
Nếu như Trì Sính ở bên cạnh thì tốt biết bao? Cậu nhất định sẽ lấy chuyện này trêu chọc anh.
Nghĩ như vậy, trong lòng lại bắt đầu sôi trào, chỉ có cái đồng hồ trong tay này mới có thể giải nỗi khổ tương tư của cậu.
Vì vậy, Ngô Sở Úy nhàm chán điều chỉnh kim đồng hồ.
Trì Sính dựa vào đầu giường, tay vuốt ve trên người Tiểu Dấm Chua, đột nhiên cảm giác được kim đồng hồ rung một trận.
Cúi đầu nhìn lại, thời gian biến thành năm giờ mười lăm phút không giây.
Ngực chấn động mạnh, con ngươi bắt đầu phát nhiệt.
“530 (tôi nhớ anh).” (五三零Wǔsānlíng # 我想你 Wǒxiǎngnǐ)
Sau đó, Ngô Sở Úy quay mặt đồng hồ đờ ra, cũng không biết Trì Sính có thể hiểu hay không.
Đang nghĩ ngợi, kim đồng hồ lại bắt đầu xoay.
Trì Sính chỉnh thời gian thành năm giờ năm phút mười lăm giây.
“513 (tôi cũng nhớ).” (五一三Wǔyīsān # 我也想Wǒyěxiǎng)
Trong lòng Ngô Sở Úy chua xót, viền mắt hơi ướt.
Sau đó cậu bắt đầu chậm rãi dịch chuyển kim đồng hồ, chỉnh thời gian của hai người.
“895 (Không cứu tôi), 376 (giận rồi).” (八九无,三七六Bājiǔwǔ, sānqīliù # 不救我 ,生气了 Bùjiùwǒ, shēngqìle)
Trì Sính lúc chiều còn tàn nhẫn với kẻ thì, lúc này trong mắt tràn đầy tình cảm.
“87 (Đừng giận).” (八七Bāqīq # 不气Bùqì)
Ngô Sở Úy lại phản hồi, “97 (Giận).” (九七 jiǔqī # 就气jiùqì)
Trì Sính nhếch miệng cười, chỉnh thành năm giờ mười phút không giây.
“520 (Tôi yêu cậu).” (五二零 Wǔsānèr # 我爱你wǒàinǐ)
Ngô Sở Úy trong nháy mắt liền sôi sục.