Đây chính là điểm khiến y cảm thấy phiền não, thứ kia của Quân Huyền Kiêu lớn đến mức khủng bố, lại còn kéo dài thời gian, thường thường một canh giờ có thể kết thúc thế là tốt rồi, mỗi một lần Thẩm Ngọc phải tiết ba, bốn lần tinh hoa, thân thể giống như bị móc rỗng, hạ thân thì sưng đau khó chịu, đến ngày hôm sau, lưng mỏi chân đau, không xuống được giường, đến cả giọng nói cũng phải mấy ngày sau mới có thể khôi phục lại được.
Mỗi lần đều giống như là đi qua quỷ môn quan vậy, lòng Thẩm Ngọc vẫn còn sợ hãi, nhất định không dám tùy tiện thỏa hiệp.
“Hôm nay không phải khỏe rồi sao, ta mấy đêm không giúp ngươi xoa bóp rồi.” Quân Huyền Kiêu khàn giọng nói, “Nếu không, ta chỉ chà xát thôi, không đi vào?”.
“Hoang đường! Ngươi tưởng ta là đứa nhỏ ba tuổi chắc? !”.
Thẩm Ngọc lấy tay hắn từ trong y phục mình ra, thở hồng hộc nói, lời nói dối này hắn cũng bịa ra được! Quả thực không biết xấu hổ, vô liêm sỉ đến cực điểm!
“Vậy thì lúc nào ngươi mới chịu bằng lòng cho ta….”
Quân Huyền Kiêu giống như cây cà bị sương đánh, ủ rũ mất một nửa.
“Ít nhất…. Ít nhất cũng phải nửa tháng nữa!”.
Quân Huyền Kiêu ngửa mặt lên trời thở dài một hơi: “Một tháng hai lần? Vậy ta cũng sắp rỉ sét rồi.”
Tai Thẩm Ngọc nóng lên, người này cứ hở ra là nói lời thô tục, cũng không biết có phải là ở chung cùng mấy hán tử thô lỗ trong quân doanh lâu rồi hay không.
“Nếu không thì, hôm nay làm một lần, coi như trả ta trước thời hạn?”.
Mắt Quân Huyền Kiêu bốc lửa, đồng tử đen tối như bóng đêm, tự hào vì sự nhanh trí của mình.
Thẩm Ngọc khinh bỉ liếc mắt lườm hắn một cái, dựa vào tính tình lì lợm la ɭϊếʍ của hắn, lần này ngoại lệ, vậy thì có lần sau, sau sau nữa….Cứ tiếp tục mãi như vậy, trong vòng nửa tháng y trả trước xong mười năm sau này luôn.
“Van cầu ngươi, Ngọc Nhi….”Quân Huyền Kiêu ôm y không chịu buông tay, động tình gọi loạn, “Ngọc Nhi, Ngọc Nhi, Bảo nhi, Bảo nhi…”
Thẩm Ngọc dở khóc dở cười, gọi lung ta lung tung cái gì, gọi đến lưng y cũng tê dại.
“Chỉ một lần thôi được không?” Quân Huyền Kiêu lan man nói, “Ta sợ mấy ngày tới không thấy ngươi nữa…..”.
Thẩm Ngọc nghe được, giật mình một cái xoay người lại.
“Có ý gì?”
Quân Huyền Kiêu ý thức được mình nói lỡ miệng, dưới ánh mắt chất vấn của Thẩm Ngọc, cũng không dám che giấu.
“Ta đã chuẩn bị xong xe ngựa rồi, hôm nay ngươi trở lại kinh thành đi.”.
Thẩm Ngọc không hiểu: “Tại sao?”.
“Hô Diên Bác đã chết, ta sẽ dẫn Trấn Bắc quân thừa thắng Bắc phạt, đến lúc đó khó tránh khỏi một trận huyết chiến.”.
Thẩm Ngọc suy nghĩ một chút: “Nhưng việc này liên quan gì đến việc ta trở lại kinh thành chứ?”.
“Đao kiếm không có mắt, ngươi ở lại chỗ này rất nguy hiểm.”.
“Ta không đi.”
Quân Huyền Kiêu khẽ vuốt gò má của y, dùng giọng dụ dỗ nói: “Ngươi ở lại để làm gì? Ngoan, nghe lời phu quân.”
“Ngươi không bị thương cũng không bị bệnh? Ta ở lại có thể… Có thể làm quân sư!”.
Thẩm Ngọc nhất thời mờ mịt, y không muốn tách khỏi Quân Huyền Kiêu, lúc này vất vả lắm tình cảm bọn họ mới tốt lên, lại phải chia xa?