Cố Thành Trung ôm chặt lấy cô, môi mỏng áp vào tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn có chút đau lòng.
“Ở trong bệnh viện ăn cơm em nấu, anh đã biết em là Trúc Linh rồi, nhưng lúc đó vấn chưa giám chắc chắn, đến tận tối tranh thủ lúc em ngủ say, mở mặt nạ da người của em ra, anh mới thật sự tin, em vấn chưa chết, em vẫn còn sống.”
“Thậm trí anh thấy rằng đây là ông trời đang ban ơn cho anh, anh cũng tìm nhà họ Diên và nhà họ Lý để kiểm chứng cho đến khi rõ ngọn nguồn. Em quên rồi cũng không sao, anh vẫn nhớ tới em, chúng ta cùng nhau rồi cũng sẽ tìm lại được cảm giác ban đầu.”
Hứa Trúc Linh đã rất sốc khi nghe thấy điều này.
Nhà họ Diên và nhà họ Lý đều đã biết rồi, nhưng họ đều không nói gì với mình.
Cô vẫn còn ngu ngốc muốn kiếm chút tiền sữa bột cho con, giờ thì hay rồi, ngược lại còn “Gậy ông đập lưng ông”.
Cô chưa bao giờ giám công khai thân phận, sợ bản thân khó mà thoát thân.
Cho tới bây giờ cô đều rất thận trọng, chẳng lẽ chỉ là một trò hề thôi sao?
“Ai nói không sao chứ?” Trong mắt cô như bị phủ một tâng sương mờ: “Tôi đã quên anh rồi, hiện tại tôi không yêu anh chút nào, và thậm chí tôi có thể yêu người khác. Cái gì mà không sao, em có thể quên tôi đi, nói những lời bạc tình làm tổn thương người khác đó, tôi cũng nói được.!”
Cố Thành Trung cảm thấy khó chịu khi nghe điều này.
Quả nhiên cô vẫn canh cánh trong lòng.
“Đối với lời nói và việc làm của anh trong thời gian mất trí nhớ, anh không thể ngụy biện được. Anh sẽ cố gắng đền bù, Trúc Linh, anh sẽ đến bù cho „ em.
“Anh lấy cái gì ra để đền bù? Tôi vốn không thèm những gì thuộc về anh!”
Câu cuối cùng cô gào thét một cách điên loạn.
Cô dùng sức lực của toàn thân đẩy mạnh anh ra.
Cơn gió mùa thu hơi hiu hiu thổi vào hai người họ.
Thung lũng kỳ ảo vẫn đầy những tiếng vang vọng.
Tiếng vang vọng, lặp đi lặp lại nhiều lần.