– Vương tử điện hạ, vị này chính là…
An bài tốt Phục Giang vương tử, đôi mắt Lưu Chí Uyên nhìn lên người Nhiếp Vân.
– Hắn là thủ hạ Cửu Triêu của ta!
Phục Giang vương tử nói.
– Thì ra là Cửu Triêu huynh đệ, thật sự không có ý tứ, lần này ta có lệnh vua, hi vọng ngươi có thể phối hợp kiểm tra một chút, một khi vô sự ta sẽ tự mình xin lỗi ngươi.
Lưu Chí Uyên vẫy vẫy tay một cái, lập tức có mấy binh sĩ chạy tới, cungc vây Nhiếp Vân vào giữa.
– Tra ta? Ta đi theo vương tử nhiều năm như vậy, ngươi hoài nghi ta là đào phạm?
Nhiếp Vân sững sờ.
Gia hỏa này quá cẩn thận, chính mình đi theo sau lưng Phục Giang vương tử cũng phải tra, nếu một mình hành động chắc chắn khó có thể đào thoát.
Nếu quả thật để đối phương tra, rất nhiều bí mật sẽ bị lộ, phiền toái không nhỏ, thân thể khẽ động nháy mắt với Phục Giang.
– Lưu Chí Uyên, ngươi có ý tứ gì?
Nhìn thấy ánh mắt, Phục Giang vương tử làm sao không biết xảy ra chuyện gì, hắn cau mày đứng dậy, ánh mắt tức giận.
Điều tra người của hắn tương đương không tin hắn, khiêu chiến uy nghiêm của hắn.
– Kính xin vương tử thứ lỗi, ta cũng phụng mệnh làm việc, mỗi người đều phải tra kỹ càng, không thể buông tha dấu vết nào!
Tâấy thái độ của Phục Giang vương tử, Lưu Chí Uyên vội vàng giải thích.
Tuy thực lực của hắn mạnh hơn vương tử trước mắt nhưng thân phận đối phương hiển hách, lại là con ruột của hoàng đế cho nên hắn không dám quá phận.
– Không thể buông tha dấu vết nào, vậy có phải cũng nên tra cả ta một lần hay không? Tốt, bây giờ ta đứng đây, ngươi phái người tới tra ta đi, nếu như điều tra ra ta là đào phạm, có thể bắt ta đi, nếu tra không ra, coi chừng ta lật tung liễn xe của ngươi lên.
Cau mày tức giận, lực lượng Phục Giang vương tử bộc phát, trong tay cầm một tấm Kiền Huyết Vương Hầu Lệnh phụ trợ uy nghiêm và thân phận của hắn.
– Thuộc hạ không dám!
Gương mặt Lưu Chí Uyên nhỏ máu, da mặt co quắp, hắn không nói nên lời.
Đối phương là vương tử, có kiêu ngạo và tôn nghiêm của vương tử, tra người của hắn tương đương hoài nghi hắn, đây không phải nhổ lông trên mông hổ sao?
– Không dám thì đừng nói nhảm, nhanh tra kẻ khác đi, đừng lãng phí thời gian đôi co với ta!
Vung tay lên, Phục Giang vương tử không nói nhiều.
– Vâng!
Lưu Chí Uyên không dám nói nữa, nhìn kỹ Nhiếp Vân, cũng không phát hêện có gì dị thường, lúc này mới quay người rời đi, liên tục điều tra kẻ khác.
Tuy thực lực bản thân Nhiếp Vân không bằng đối phương, sau khi có thể sử dụng vòng tròn đại đạo, có thể so với cường giả nửa bước chúa tể, bằng vào thực lực của hắn căn bản không lộ ra chút sơ hở gì.
Hô!
Thấy hắn rời đi, Nhiếp Vân thở ra một hơi.
Nhờ có lúc trước lưu Phục Giang vương tử lại, bằng không chuyện hôm nay khó có khả năng giải quyết êm thắm.
Nhìn bộ dạng Lưu Chí Uyên tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tra xét kẻ nào, không đi theo sau lưng Phục Giang vương tử tất nhiên sẽ bị điều tra ra, khó tránh khỏi chém giết một lần.
Tránh thoát điều tra, Nhiếp Vân không nói câu nào, hắn đứng bên cạnh liễn của Phục Giang vương tử, lúc này Phục Giang nói:
– Lưu tướng quân, ta phải mau chóng quay về phục mệnh với phụ vương, ta sẽ không chờ tại nơi này, ngươi phải nghiêm khắc điều tra, không được xuất hiện sơ suất!
– Vâng!
Lưu Chí Uyên vội vàng gật đầu, thở ra một hơi.
Đối phương là vương tử, nếu vẫn chờ ở nơi này hắn cảm thấy áp lực.
– Ân, Cửu Triêu chúng ta đi!
Thấy đối phương không hề ngăn cản, Phục Giang vương tử thoả mãn gật gật đầu, quay người muốn rời đi, còn chư bay đi đã nghe tiếng hét lớn, một bóng người bay tới rất nhanh.
– Chậm đã!
Nương theo tiếng nói, một trung niên nhân mặc triều phục bay tới.
Trung niên nhân gương mặt nghiêm túc, thực lực còn cũng không kém gì Lưu Chí Uyên, đều là cường giả tông chủ.