Động Nhân Duyên…
Cô muốn đến Động Nhân Duyên!
Cô lảo đảo một đường thẳng tắp đi lên núi, không thèm nhìn bảng hướng dân nhưng cô có thể biết được đường nào đến đó.
Cuối cùng cô cũng đến nơi, cây đại thụ ở cửa động, hang đá, tượng đá.
So với ảnh chụp ở Google còn đẹp hơn, nhìn là biết vừa được tu sửa lại.
Nhưng cũng chẳng thay đổi nổi những thăng trầm của quá khứ.
Trên cây treo đầy những sợi dây đỏ, cô nghĩ bản thân mình chắc cũng đã treo dây ở đây, nhưng nhiều dây thế này tìm sao nổi.
Tựa như những ký ức cô để mất với Cố Thành Trung, bây giờ muốn tìm về cũng rất khó khăn.
Lảo đảo đến gàn hang đá, cô qufy xuống với bồ tát ở bên trong.
Cô thành kính nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy ra.
“Thổ Hoàng Thiên Hậu, Hứa Trúc Linh con sai rồi. Con không nên tùy hứng nói muốn quên mất Cố Thành Trung. Nhìn thấy anh ấy đau đớn, con còn đau khổ hơn. Con muốn biết, biết trước khi con yêu anh ấy vỡ nào. Cầu xin người… Cầu xin người giúp con khôi phục ký ức được không…”
“Cầu xin người, xin người hãy giúp con.”
Trong lúc cô đau khổ thành tâm cầu xin, sau lưng có tiếng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.
“Em… Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trái tim bỗng đập rất nhanh, lập tức đứng dậy quay đầu ra nhìn.
Cố Thành Trung không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng, đôi mắt mang theo nỗi buồn man mác, nhưng lại ẩn chứa niềm vui khó tả.
Bởi vì căng thẳng, hai tay nắm chặt, không dám tiến lên bước nào, cũng không dám lùi lại bước nào.
Hai người cách nhau không xa, nỗi nhớ, nhưng như thể cách nhau nghìn ngọn núi vạn con sông.