– Tội phạm quan trọng? Tội phạm quan trọng gì đáng để Kiền Huyết vương triều làm như vậy?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Bốn đại tông môn đều có tôn nghiêm, lần lượt thẩm tra đệ tử của bọn họ như vậy tương đương vạch mặt, hắn không tin vì một đào phạm bình thường mà Kiền Huyết vương triều không tiếc trở mặt với bốn đại tông môn.
Việc này quá mức khoa trương rồi.
– Ai biết được, dù sao thẩm tra rất nghiêm, cái gì dịch dung, cái gì huyết dịch, thậm chí kiểm tra cả tuổi, không biết muốn làm gì…
Người này cũng không hiểu, lắc đầu.
– Huyết dịch, tuổi?
Nghe tới dịch dung, Nhiếp Vân lơ đễnh, nghe nói huyết dịch và tuổi thì cảnh giác của hắn bộc phát.
Hắn và Nhiếp Đồng có quan hệ huyết thống với nhau, trong huyết dịch có thuộc tính cùng loại với Tu La Vương, bởi vì như thế đám người Cực Thiên Vương, Thanh Diệp vương vừa thấy liền thay đổi chủ ý.
Bắt đào phạm cứ kiểm tra dịch dung là được, huyết dịch và tuổi thì đáng giá suy nghĩ.
Không nói tới huyết dịch, chỉ nói tuổi, tính toán ra hắn tu luyện tới hiện tại mới hơn ba vạn năm, tuổi như vậy mà có thực lực cao như hắn, một khi bị điều tra ra, tất nhiên sẽ thành đối tượng nghiên cứu của kẻ khác, phiền toái không ít.
– Phục Giang, Kiền Huyết vương triều của các ngươi có Trấn Viễn tướng quân hay không?
Trong nội tâm nghi hoặc, lặng lẽ truyền âm hỏi Phục Giang vương tử trong nạp vật thế giới.
– Đúng thế, Trấn Viễn tướng quân là tâm phúc bên cạnh phụ thân của ta, thực lực tông chủ đỉnh phong hai ngàn chín trăm đầu đại đạo.
Phục Giang vương tử nói.
– Hiện tại hắn đang ở lối ra thần chi di tích và mang theo trọng binh canh gác, nói phải tìm được tội phạm quan trọng.
– Ngươi có thể liên hệ với hắn hay không, hỏi xem xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Vân nói tiếp.
– Có thể liên hệ, ngươi chờ một chút!
Phục Giang vương tử cầm một ngọc bài sau đó truyền tin tức vào bên trong, tin tức này không cách nào truyền ra khỏi nạp vật thế giới, bởi vì Nhiếp Vân cho đi nên mới có thể truyền ra bên ngoài.
Hô!
Một lát sau có tin tức truyền trở về, Phục Giang vương tử cau mày.
– Bẩm chủ nhân, là mệnh lệnh của phụ hoàng, nói phải tìm một người, cụ thể là ai, cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói ba điều kiện, thứ nhất, khí tức linh hồn mang theo tử vong.
– Thứ hai, am hiểu sử dụng kiếm, tiến bộ rất nhanh.
– Thứ ba, vận mệnh không cách nào suy tính!
– Những phần khác phụ hoàng không có nói tỉ mỉ, hắn cũng không biết!
Phục Giang vương tử nói.
– Khí tức giết chóc? Am hiểu sử dụng kiếm? Xem ra đang tìm Nhiếp Đồng.
Nhiếp Vân rùng mình.
Có thể phù hợp điều kiện này chỉ có đệ đệ Nhiếp Đồng, chính là Tu La Vương, xem ra A Dục Vương đã biết rõ Nhiếp Đồng tiến vào Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, hơn nữa chuẩn bị ra tay.
Nhưng bởi vì vận mệnh của Nhiếp Đồng không cách nào suy tính, mặc dù mạnh như phong vương cũng không thể tìm ra vị trí của hắn, từ đó Kiền Huyết vương triều dùng loai thủ đoạn này tiến hành điều tra.
Một khi bị điều tra ra, tất nhiên sẽ bị bắt trở về, đưa tới trước mặt A Dục Vương thì mọi chuyện đã muộn rồi.
– Phục Giang, hiện tại ta là tùy tùng Cửu Triêu của ngươi, mang ta ra ngoài.
Tinh thần khẽ động, hắn thả Phục Giang ra khỏi nạp vật thế giới sau đó điều động ngụy trang chi khí của bản thân, hắn biến thành bộ dạng khác, chính là thuộc hạ của Phục Giang vương tử, Cửu Triêu.
Tuy Nhiếp Đồng đang ở trong Thiên Huyền điện, đối phương không nhất định có thể phát hiện nhưng cẩn thận một chút mới tốt, đối phương thân là một vương triều, tất nhiên có được rất nhiều thủ đoạn, vạn nhất bị tra ra cái gì, muốn đi cũng khó khăn!
Hô!
Phục Giang vương tử rời khỏi nạp vật thế giới sau đó đi cách hắn không xa.