“Chỉ cần con còn ở đây, con quyết không để gia tộc Vũ Văn suy tàn”.
Vũ Văn Cao Dương gật đầu: “Dương Thanh, cám ơn conl”
Dương Thanh cười lắc đầu, đứng dậy: “Nếu như không còn chuyện gì khác thì con đi trước đây, một thời gian nữa con sẽ trở lại thăm bố”.
“Được!”
Dương Thanh nhanh chóng rời khỏi gia tộc Vũ Văn, đến nhà họ Diệp.
Dù thế nào thì Diệp Mạn – chủ gia tộc nhà họ Diệp hiện giờ, cũng là mẹ ruột của Tân Thanh Tâm, có một số việc phải bàn giao trước.
Trong lúc Dương Thanh đi đến nhà họ Diệp, Vũ Văn Cao Dương gọi Vũ Văn Bân đến.
“Bố, bố tìm con ạ?
Gặp bố mình, Vũ Văn Bân kìm nén sự căm hận trong lòng xuống, kính cẩn nói.
“Văn Bân, bố có chuyện muốn bàn với con”, Vũ Văn Cao Dương đáp.
“Có chuyện gì, bố cứ bảo con là được ạ”, Vũ Văn Bân nói.
Vũ Văn Cao Dương gật đầu rồi mới lên tiếng: “Con cũng biết, giờ đây Dương Thanh dù là về thân phận hay địa vị đều rất cao, bố định cho con đi theo nó một thời gian để nó bồi dưỡng con, đợi đến lúc con có thể một mình gồng gánh gia tộc sẽ giao gia tộc này lại cho con”.
Vũ Văn Bân sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: “Con xin lỗi, chuyện này con không làm được!”
Đồng thời, lòng anh ta tràn đầy tức giận, sự căm thù Vũ Văn Cao Dương đã đạt đến đỉnh điểm.
Vừa rồi Vũ Văn Cao Dương đã giao lệnh bài chủ gia tộc cho Dương Thanh, còn nói muốn anh làm người đứng đầu gia tộc Vũ Văn, những lời này chính tai Vũ Văn Bân nghe thấy.
Nhưng bây giờ, Vũ Văn Cao Dương lại muốn anh ta đi theo Dương Thanh một thời gian, khi nào có thể gồng gánh gia tộc mới được giao chuyện trong nhà, thật sự nghĩ anh ta là kẻ ngu sao?
“Chuyện này, con làm không được cũng phải làm!”
Vũ Văn Cao Dương bỗng nhiên nghiêm nghị nói: “Bố biết con vấn cho răng Dương Thanh đã cướp đi tất cả của con, nhưng bố nói cho con biết, nó không cướp đi cái gì của con cả”.