Nghĩ đến đây, Dương Khai không do dự nữa, khoanh chân ngồi xuống, thần niệm xuyên qua cơ thể, hướng “Tử Dương Huyền Quang Tráo” kia bao phủ lấy.
Lại mười mấy ngày bình thản trôi qua.
Mười mấy ngày này, Dương Khai vẫn luôn khoanh chân ngồi ở trong sương phòng, nửa bước không rời, nỗ lực luyện hóa Tử Dương Huyền Quang Tráo.
Mà thông qua mấy ngày nỗ lực này, này hắn cũng khó khăn lắm mới đem cấm chế bí bảo này luyện hóa một phần ba, có thể thu nhập vào thức hải, miễn cưỡng có thể thôi phát ra một chút uy năng của nó.
Nhưng muốn hoàn toàn luyện hóa, vậy liền cần tích lũy thời gian.
Tử Dương Huyền Quang Tráo này không hổ là bí bảo thần hồn cấp Đạo Nguyên hạ phẩm, chức năng dường như vô cùng cường đại, chỉ là hiện tại, nó biến thành một tầng quầng sáng màu tím, bao phủ vòng ngoài thức hải của Dương Khai, tạo thành một tầng lực phòng hộ kiên cường dẻo dai.
Người khác muốn đả thương đến thức hải của Dương Khai, nhân thể nhất định phải đột phá qua mấy tầng phòng hộ màu tím này mới được.
Bời vì nguyên lực không có hoàn toàn luyện hóa, cho nên Dương Khai cũng không biết có còn chức năng khác hay không, nhưng chỉ cần là thời điểm này, cũng đủ để cho người khác mong đợi.
Một ngày này, Dương Khai chợt có cảm giác, vội vàng mở mắt hướng ra ngoài nhìn lại, mà đồng thời lúc hắn mở mắt ra, ngoài cửa liền vang lên thanh âm của một người, kêu lớn:
– Dương huynh, ta tới thăm ngươi đây.
Dương Khai vừa nghe thanh âm này, liền biết người nói chuyện là Hạ Sanh.
Mà vừa dứt lời, Hạ Sanh liền đã đẩy cửa bước vào.
Một thanh âm của người khác vang lên:
– Sư huynh, người ta còn chưa có mời ngươi đi vào đâu, ngươi làm như vậy, vạn nhất quấy nhiễu hắn tu luyện làm sao bây giờ?
Người này rõ ràng là Tiêu Bạch Y.
– Đúng vậy đúng vậy, nói không chừng Dương sư đệ đang tìm hiểu bí thuật gì, sư huynh người đừng mạo thất như vậy a! Thanh âm của Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng vang lên theo, dường như là rất lo lắng.
– A… Hạ Sanh nghe vậy, trên mặt không khỏi nổi lên thần sắc khó xử, tiến thoái lưỡng nan, gãi gãi đầu, thấp giọn nói:
– Vậy làm sao bây giờ? Ta gọi cũng gọi…
– Không sao, các vị mời vào đi! Dương Khai lên tiếng.
Biểu tình trên mặt Hạ Sanh lập tức buông lỏng, cười ha ha, cất bước đi vào.
– Làm phiền! Tiêu Bạch Y nói một tiếng, cũng theo đó mà vào.
Không bao lâu, mấy người xuất hiện trước mặt Dương Khai.
Khiến Dương Khai vô cùng ngoài ý muốn chính là, người tới ngoại trử ba người Hạ Sanh, Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu ra, còn có Trầm Mục Ki không ngờ cũng tới.
Hắn và Dương Khai không coi là rất quen, chỉ là đã gặp mặt mấy lần mà thôi, cho nên thời khắc này cũng chỉ là nhìn nhau gật đầu, xem như chào hỏi.
Nhưng thật ra Hạ Sanh, rất là nhiệt tình giới thiệu bọn với nhau một phèn.
Chỗ phòng khách vốn là đơn sơ này, cho nên Dương kahi cũng không có ý muốn mời bọn họ ngồi xuống, mà là nhìn Hạ Sanh nói:
– Các vị cùng nhau tới trước, có phải là có chuyện gì muốn nói cho ta biết hay không?
Hạ Sanh khẽ gật đầu, cười thần bí, nói:
– Điện chủ gọi chúng ta về!
– Ta cũng ở trong đó sao? Dương Khai nhướng mày
Mấy người trước mặt này đều là tinh nhuệ Thanh Dương Thần Điện, được gọi về là chuyện đương nhiên, cũng thấy ý tứ trong lời của Hạ Sanh kia, nhưng ngay cả mình cũng bị gọi về, điều này khiến Dương Khai có chút không hiểu.
– Đúng là như vậy! Hạ Sanh nghiêm nghị gật gật đầu:
– Điện chủ có ý để ta đợi đến lúc này, mang theo Dương huynh cùng đi gặp hắn.
– Có thể biết là chuyện gì không?
Dương Khai hỏi.
– Chuyện tốt! Hạ Sanh nhếch miệng nở nụ cười.
Tiêu Bạch Y ở bên cạnh lúc này cũng nói:
– Lần trước lúc chúng ta đi, điện chủ không phải đã nói câu kia rồi sao, ta nghĩ chúng ta lần này đại khái là đi lĩnh thưởng.
– Lĩnh thưởng… Dương Khai biểu tình cực kỳ cổ quái,
– Nhưng là, ta đã cùng Ôn điện chủ đề cập qua một yêu cầu a, Ôn điện chủ còn muốn ban thưởng ta cái gì?
Hạ Sanh cười, nói:
– Cái yêu cầu nhỏ kia sao có thể tính là công lao 6 cái Tinh Ấn của ngươi? Điện chủ hắn từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, Dương huynh ngươi lần này vì Thần Điện làm ra cống hiến to lớn như thế, không chỉ có riêng một yêu cầu nhỏ có thể triệt tiêu.
– Không sai! Tiêu Bạch Y gật gật đầu nói,
– Ngươi cũng chú ý, lần này điện chủ gọi về, chỉ có mấy người chúng ta, mà mấy người chúng ta, đều là người dư thừa Tinh Ấn, ta, Hiểu Hiểu, Thẩm sư đệ, chỉ là nộp lên một quả Tinh Ấn đều đã được ban thưởng, đừng nói chi là ngươi nộp liền là hơn 6 quả.
– Ít nói mấy lời đó, đi nhanh lên đi, ta không thể chờ đợi muốn biết điện chủ hắn rốt cuộc sẽ thưởng ta những thứ gì. Hạ Sanh nét mặt không dằn nổi biểu tình.
– Vậy…làm phiền mấy vị dẫn đường. Dương Khai khách khí một tiếng.
– Lập tức, một nhóm năm người lần lượt thi triển bí thuật thân pháp, hướng chỗ ngọn núi cao nhất Thanh Dương Thần Điện bay đi.
Không lớn phiến khắc thời gian, mấy người liền tới Vạn Thánh Phong sở tại, thẳng bổn điện kia mà đi.
Nhưng lúc vượt qua cửa điện, Dương Khai bỗng nhiên hơi biến sắc mặt, trong nháy mắt này, hắn cảm thấy có một cỗ lực lượng huyền diệu bỗng nhiên xuất hiện, gia trì trên người mình, còn không chờ hắn làm ra bất kỳ phản ứng nào, một loại cảm giác không trọng lượng liền truyền tới.
Mà chờ đến lúc sau khi mấy người xuyên qua cửa điện, Dương Khai đã không thấy bóng dáng.
– Dương huynh đâu? Hạ Sanh sắc mặt đại biến, kinh hãi lên tiếng.
Đám người Tiêu Bạch Y, Mộ Dung Hiểu Hiểu, Trầm Mục Ki đều là sắc mặt hoảng sợ mà ngưng trọng.
– Đừng lo lắng, hắn được điện chủ đơn độc gọi đi nói chuyện. Một thanh âm bỗng nhiên từ phía trước truyền đến, mọi người đưa mắt nhìn lại, phát hiện người nói chuyện lại là Cao Tuyết Đình, thời khắc này, Cao trưởng lão đối mặt với mọi người, lẳng lặng đứng thẳng, như một gốc cây hoa sen trắng nở rộ, thanh linh mà sâu thẳm.
Mấy người liếc nhau, mặc dù không biết Ôn Tử Sam vì sao phải đem Dương Khai đơn độc gọi đi, nhưng cũng không không quá lo lắng, lập tức đồng thanh nói:
– Bái kiến Cao trưởng lão!