Nhược Hi!
Diệp Thành yếu ớt nằm trên đất, hắn muốn đứng dậy nhưng lực bất tòng tâm, mí mắt run lên rồi bất tỉnh.
Lại nhìn đến Hồng Trần, ông ta không hề vì Diệp Thành ngất đi mà dừng bước.
Tốc độ của ông ta tuy chậm nhưng từng bước đều khiến Vân Nhược Cốc rung chuyển, hai mắt ông ta thi thoảng lại loé lên vẻ mờ mịt, nét mặt vẫn bần thần nhưng mục tiêu của ông ta lại rất rõ ràng, đó chính là Nhược Hi đang ngủ say.
Nhưng khi ông ta chỉ còn cách Nhược Hi năm trượng thì hoa tuyết đang bay giữa trời chợt dừng lại.
Không chỉ hoa tuyết mà đến hoa đào đang rơi xuống, không khí đang lưu chuyển, gió đung đưa, ngôi sao và ánh trăng dường như đều dừng lại, mọi thứ trên thế gian dường như đều dừng lại vào thời khắc này.
Ngay sau đó, thần hà bảy màu rực rỡ xuất hiện, biến thành một bóng dáng yêu kiều.
Cô đeo mặt nạ bạch ngọc, mái tóc màu trắng như tuyết, cô mặc tiên y bảy màu, vẻ đẹp như mộng như ảo, gần ngay trước mắt nhưng lại xa xôi như mộng cảnh, thần quang bảy màu phủ quanh cơ thể, đến từng sợi tóc trắng cũng nhuốm thần hoa lộng lẫy.
Cô giống như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ, không nhiễm một hạt bụi trần.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng kiếng ngân vang lên, nhưng không hề chói tai mà êm dịu như thiên lại tiên khúc.
Đó là thần kiếm bảy màu toả ra thần quang bảy màu, cũng lộng lẫy xinh đẹp như cô.
Cô chắn trước Nhược Hi, lẳng lặng nhìn Hồng Trần phía đối diện.
Sự xuất hiện của cô khiến Hồng Trần bất giác dừng bước, hai mắt sâu thẳm lộ vẻ bối rối và thẫn thờ chưa từng thấy.