Rất nhanh, Lạc Bân đã tóm tắt tình hình gần đây của tập đoàn Nhạn Thanh. Mặc dù nội dung báo cáo rất đơn giản nhưng muốn báo cáo hết cũng phải mất đến nửa tiếng đồng hồ mới xong.
Tất cả đều thuận lợi, chỉ còn lại Thành Cửu Châu ở khu vực Đông Châu là bị Hoàng tộc họ Diệp nhúng tay.
Hoàng tộc họ Diệp năm ở Đông Châu, muốn ngăn cản tiến độ của một dự án cũng không hề khó.
“Yên tâm, không bao lâu nữa Thành Cửu Châu ở khu vực Đông Châu có thể khai trương rồi”.
Đợi đến khi báo cáo xong, Dương Thanh bình tĩnh nói.
Tập đoàn Nhạn Thanh là thứ duy nhất mà mẹ để lại cho anh trên thế giới này, anh chỉ có một niềm tin duy nhất, đó là cho dù thế nào cũng không để cho bất cứ ai ngăn cản sự phát triển của tập đoàn.
Ai ngăn cản thì giết người đó!
Dương Thanh lại nói một số chuyện khác với Lạc Bân rồi mới rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.
Nửa giờ sau, tại gia tộc Vũ Văn từng là một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô.
“Dương Thanh!”
Dương Thanh vừa bước xuống xe thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
Đó là Vũ Văn Bân, nhưng lúc này anh ta không hề che giấu nỗi căm hận của mình nhìn về phía anh.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nhìn Vũ Văn Bân: “Có việc gì?”
““HừI”
Làm anh cảm thấy ngoài ý muốn là Vũ Văn Bân chỉ hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.
Nếu là trước kia, anh ta mà nhìn thấy Dương Thanh đều sẽ nói những câu ác độc.
Dương Thanh cũng chỉ hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Vũ Văn Bân.
Phút chốc, anh đi tới chỗ ở của Vũ Văn Gao Dương.