Nhưng hắn đã không thành công.
Vậy thì chiến!
Diệp Thành thầm gầm lên một tiếng, chiến long xuất hiện bay quanh người hắn, hắn đốt cháy khí huyết bản nguyên, đổi lấy sức chiến đấu cường đại.
Hàng Long Bát Hoang!
Lại là bí thuật mạnh mẽ khác bị hắn một chưởng đập tan.
Hồng Trần khẽ vung tay, năm ngón xoè ra, triện văn màu đen di chuyển trong lòng bàn tay, ẩn chứa sức mạnh như hồng hoang, cuồn cuộn ập tới.
Bùm!
Một quyền đỉnh phong của Diệp Thành bị Hồng Trần bắt lấy, uy lực của Hàng Long Bát Hoang cũng thoáng chốc cạn sạch.
Vẫn chưa xong đâu!
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, thủ chưởng thành đao, lăng thiên chém xuống.
Coong!
Lại là tiếng kim loại va chạm, tuy uy lực một chưởng của hắn bá đạo nhưng vẫn không phá được áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Hồng Trần.
Mở cho ta!
Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, hắn lại vung quyền, phá tan áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Hồng Trần.
Vì điều này hắn cũng phải trả cái giá đau đớn, bị một chưởng của Hồng Trần đánh vào ngực, xương ngực vỡ vụn, máu và xương cùng bay ra.
Bát Hoang Trảm!
Đột nhiên hắn dừng lại, trở tay lấy Huyết Linh Thần Đao ra, chín đạo Bát Hoang Trảm hợp thành một, đao mang chém xuống, kim quang dài hơn ba mươi trượng loé lên, chém nát hư thiên, uy lực vô song.
Điều khiến Diệp Thành muốn ói máu là Hồng Trần lại vào trạng thái hư ảo tuyệt đối đó.
Đao mang của Bát Hoang Trảm xuyên qua cơ thể Hồng Trần, để lại khe hở thật sâu trên mặt đất, nói cách khác một đao đỉnh phong của Diệp Thành không hề hấn gì với Hồng Trần.