Đến trận đồ bát quái mà cũng biết!
Vẻ mặt Diệp Thành khó coi, nhưng hắn cũng không quá kinh ngạc, bởi vì người đối diện là Hồng Trần, có Tiên Luân Nhãn mắt phải, ông ta biết hết bí thuật của tất cả mọi người cũng không phải không thể.
Phá!
Diệp Thành khẽ hô, cũng sử dụng trận đồ bát quái để triệt tiêu sức mạnh trói buộc ấy.
Keng!
Nhất kiếm vô song của Diệp Thành xuyên thủng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trên người Hồng Trần, mũi kiếm cắm vào ngực ông ta nhưng cũng chỉ đâm vào được hai tấc, dù linh lực của hắn cuồn cuộn nhưng mũi kiếm vẫn không thể đâm sâu thêm chút nào nữa, nói cách khác đòn đỉnh phong của hắn không gây ra thiệt hại đáng kể gì cho Hồng Trần.
Hồng Trần đã ra tay, một chưởng hất văng Diệp Thành.
Máu màu đen!
Diệp Thành lùi về phía sau, mỗi bước lùi lại, mặt đất lại nứt ra, hai mắt hắn gần như nheo thành một đường, nhìn chằm chằm vết thương trước ngực bị kiếm Xích Tiêu đâm vào của Hồng Trần.
Vết thương lập tức khôi phục, nhưng khi trở về nguyên trạng hắn vẫn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái, đó là máu chảy ra từ vết thương có màu đen, mỗi giọt đều có sấm sét bao quanh.
Là sức mạnh đó!
Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Không phải hắn chưa từng thấy máu màu đen, nhưng máu đen chảy ra từ cơ thể Hồng Trần lại có sấm sét bao quanh.