Này..Đây là tình hình gì vậy?
Người đàn ông vốn phải đang ngủ lại chậm rãi mở mắt.
Trong mắt anh không có sự mờ mịt của người mới ngủ dậy, tất cả đều là sự sắc sảo và khôn ngoan.
Đầu lưỡi anh đảo quanh, cô lúc này mới hồi phục tỉnh thần, nhanh chóng rút tay trở về, lo lắng đặt tay ra sau lưng.
“Anh…Lúc nãy anh dậy rồi à?”
“Vừa rồi anh định làm gì vậy?”
“Không làm gì hết.”
“Vợ à, em biết phụ nữ bình thường đi trêu ghẹo đàn ông thì sẽ xảy ra việc gì không? Mà em còn là người đẹp mỹ lệ làm người say đắm nhường này, đúng thật là dụ hoặc trí mạng.”
Đây là khen cô?
Già rồi còn không đứng đắn, già rồi còn không biết xấu hổ.
Trên mặt cô biểu lộ ghét bỏ nhưng trong lòng đầy đắc ý.
Nghe, cái này cũng tốt.
“Việc này…Không tính là trêu ghẹo, trên mặt anh dính mấy thứ bẩn thỉu, em giúp anh lau sạch thôi. Còn nữa, sao bây giờ chúng ta lại nằm trên cùng một cái giường rồi?
“Chúng ta là vợ chồng, ngủ cùng một giường là điều bình thường. Được, không nên năm trên giường quá lâu, để anh đưa em ra ngoài một lát. Lúc về thì vừa khéo ăn tối luôn.”
Anh kéo Hứa Trúc Linh, không cho cô cơ hội phản đối.
Lúc hai người họ xuống lầu, tất cả mọi người đều kinh ngạc, y chang nhìn thấy ma.
Hứa Trúc Linh cúi đầu, chẳng dám nhìn vào mắt họ. Hôm qua cô vừa mới làm yên lòng bọn họ, không ngờ nhanh thế lại tự đem đá nện chân mình.
Bây giờ thì tốt rồi, cô sắp thành tình địch của mấy người này.