Bằng không sẽ chết trong tay kẻ khác.
– Phía trước là Phá Vẫn Sơn, người Quy Khư Hải đang ở nơi đó.
– Phục Giang, Phá Thần Chu cũng cho ngươi mượn dùng, ngươi và đám người Thanh Diệp chỉ cần nhìn thấy người ba đại tông môn thì lập tức chém giết, không nên lưu tình cảm làm gì.
Nhiếp Vân lại bàn giao một câu, nhìn về phía đám người Cổ Tiêu:
– Chúng ta một mình đi thôi, trước tìm được người Quy Khư Hải sẽ nói sau!
– Ân!
Đám người Cổ Tiêu đồng thời gật gật đầu.
Vèo!
Bàn tay Nhiếp Vân cầm một chiếc cổ thuyền, đám người Cổ Tiêu cũng bay lên đó.
Long Chu Cổ Thuyền!
Nhiếp Vân đạt được cổ thuyền ban đầu ở thiên địa lục đạo, trải qua nhiều năm luyện chế đã đạt tới cấp bậc hỗn độn thần binh thượng phẩm, tuy kém Phá Thần Chu nhưng dùng đi đường sẽ không có vấn đề quá lớn.
– Hùng Cổ, ngươi cũng theođaám người Phục Giang đi.
Đi vào Long Chu Cổ Thuyền, Nhiếp Vân bàn giao với Hùng Cổ một câu.
Thực lực Hùng Cổ đối mặt với ba đại vương giả, Phục Giang cũng không xuất chúng, nó có vô số thần dân, thanh khư cổ huyệt mạnh mẽ đâm tới uy lực cũng không nhỏ, bảo nó đi theo đám người Phục Giang cũng có tác dụng không nhỏ.
Lại bảo Hùng Cổ đi theo Phục Giang, Nhiếp Vân cho ba đại vương cùng với Hùng Cổ một tấm Chủ Tể Phù Ấn, lúc này mới thay đổi Long Chu Cổ Thuyền bay thẳng về phía Phá Vẫn Sơn.
– Ẩn nấp đại đạo, ẩn nấp thân thuyền!
Đứng ở đầu thuyền, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, hắn vận chuyển thiên phú ẩn nấp sư sau đó hào quang bao phủ thân thuyền, Long Chu Cổ Thuyền bị màn hào quang bao phủ, dường như lập tức mang theo mọi người biến mất triệt để.
Trước kia thực lực của hắn có được thiên phú ẩn nấp sư nhưng chỉ có thể ẩn nấp tự thân, mà bây giờ vòng tròn đại đạo viên mãn, tinh thần khẽ động đã có thể ẩn tàng cả cổ thuyền cũng không thành vấn đề.
– Lợi hại…
Nhìn thấy hành động của Nhiếp Vân, trái tim đám người Cổ Tiêu co rút lại.
Trước kia nhìn thấy Thanh Diệp vương, Phục Giang vương tử nhận Nhiếp Vân làm chủ, bọn họ biết rõ thực lực của hắn khẳng định có tiến bộ rất lớn, hiện tại nhìn thấy thủ đoạn này vẫn làm bọn họ khiếp sợ không thôi.
Lúc này ẩn tàng cả cổ thuyền… Cho dù tông chủ Cổ Ung cũng không làm được.
Chẳng lẽ thực lực của thiếu niên trước mắt đã vượt qua Cổ Ung?
– Không có khả năng!
Cho dù thiên phú của hắn rất mạnh, thời gian hơn mười ngày cũng không có tiến bộ rất lớn như thế, tu luyện đại đạo chú ý tiến hành theo chất lượng, người càng lợi hại cũng không có khả năng tăng lên nhanh như thế.
Cổ Ung lắc đầu, cũng không tin phỏng đoán trong nội tâm.
Cũng khó trách hắn nghĩ như vậy, cho dù tu luyện đại đạo có đốn ngộ cũng chỉ là một đầu đại đạo, hai đầu đại đạo, chưa từng nghe nói qua có người lĩnh ngộ mấy trăm đầu hơn một ngàn đầu đại đạo!
Đây cũng không phải là tu luyện, mà là nghịch thiên.
– Có lẽ phía trước chính là Phá Vẫn Sơn, mọi người cẩn thận, nơi này giống thập tuyệt cổ địa, mang theo nguy hiểm, muốn rời khỏi cổ thuyền phải nói với ta một tiếng.
Vào lúc Cổ Tiêu đang nghi hoặc, chợt nghe ở đầu thuyền có tiếng nói vọng về, bọn họ nhìn thấy ngọn núi trước mặt.
Ngọn núi cắm vào bầu trời hấp dẫn nhân tâm, làm cho mọi người có cảm giác bao la mờ mịt, sơn mạch lan tràn phập phồng, nó cũng giống như thập tuyệt cổ địa, khắp nơi đều là bẩy rập thời không loạn lưu, hơi không cẩn thận sẽ lâm vào trong đó, sinh tử không biết.
– Nhiếp Vân, thuyền chạy chậm một chút, nơi này quá nguy hiểm, ta sợ xảy ra vấn đề.
Nhìn thấy đến nơi, ánh mắt Cổ Tiêu mang theo lo lắng.
Nhiếp Vân thúc dục Long Chu Cổ Thuyền quá nhanh, dựa theo loại tốc độ này thực gặp được nguy hiểm cũng khó có thể trốn tránh.