Linh lực trong thiên địa càng thêm cuồng bạo.
Hắc liên nở rộ, tim sen nhắm thẳng vào hướng Lý Huyền Thông. Trên đóa hắc liên, một dòng chất lỏng đen ngòm từ tim sen phun ra.
Hắc ám ùng ục hội tụ ở tim sen bất giác khiến người ta cảm thấy lạnh mình sởn gai ốc.
“Viu!”
Hắc ám tối đến cực độ, hắc liên run lên mạnh mẽ, sau đó một tia hắc ám thẳng tắp bắn xuống, như một con hắc thủy long giương nanh múa vuốt điên cuồng phá hoại!
“Rầm rầm!”
Lôi đài vốn đã tan hoang rốt cuộc không thể nhận thêm trùng kích nữa, lúc này nó ầm ầm sụp đổ, nhưng Lý Huyền Thông vẫn vững vàng nhìn luồng ám hắc lao đến, đôi tay hợp lại, thanh âm vang lên.
– Thiên Huyền thần quyết, Thiên Huyền La Bàn!
“Bùm!”
Thanh quang chói mắt ngập tràn trước mặt Lý Huyền Thông, hào quang ngưng tụ thành một la bàn khổng lồ màu xanh. Nó vừa xuất hiện, không khí liền đọng lại.
– Phòng ngự cực mạnh của Lý Huyền Thông, Thiên Huyền La Bàn ư?
Tô Huyên, Hạc Yêu, Từ Hoang nhìn thấy la bàn xanh kia, ánh mắt tỏ ra trịnh trọng. Không ngờ hắn lại phải sử dụng đến cái này a.
Thanh quang la bàn ngưng tụ, mạnh mẽ lao lên chống đỡ lấy hắc thủy long đang gào thét lao xuống!
“Uỳnh!”
Ngay lúc va chạm vào nhau, hào quang rực rỡ như vầng liệt nhật bùng nổ sáng bừng lên. Tất cả mọi người không ai chịu nổi phải nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn cảm thấy đau đờn nhức nhối.
“Ầm!”
Thình lình một cơn lốc linh lực xuất hiện khiến cho Tô Huyên cũng biến sắc, vừa xuất hiện liền tàn phá tứ tung, nháy mắt chấn cho lôi đài khổng lồ phải sụp đổ, linh lực hộ tráo ở bốn mặt cũng vang lên những tiếng “rẹt rẹt” như sắp vỡ. Cảnh tượng khiến đám khán giả hoảng hồn, nếu mà bị trúng phải dư lực của phong bạo kia, có lẽ thực lực Dung Thiên cảnh cũng bị xé nát như tương.
Lốc linh lực điên cuồng gào thét vài phút rồi cũng dần dần tiêu tan.
Ngay lập tức ánh mắt mọi người đều nóng cháy tìm kiếm trong đống đổ nát.
Đấu trường đã bị phá hủy, chỗ đó chỉ còn là một cái hố khổng lồ lõm xuống, hai đấu sĩ kia đành phải lăng không đứng trên không trung.
Mục Trần sắc mặt tái nhợt, linh lực quanh người cực kỳ suy yếu, nhưng đôi mắt đen láy vẫn sáng ngời nhìn Lý Huyền Thông ở đối diện, mỉm cười, thanh âm khàn khàn cất tiếng:
– Học trưởng Lý Huyền Thông, chiêu thứ ba này có tính là ta tiếp được không vậy?
Lý Huyền Thông sắc mặt kinh ngạc vẫn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình, lát say mới ngẩng lên, mở tay ra, một vết máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống. Hắn đã bị thương.
Trên khán đài, gần như toàn bộ khán giả há mồm kinh hãi. Mục Trần đã khiến Lý Huyền Thông bị thương?
– Ngươi, không tệ.
Lý Huyền Thông thở ra, nhẹ nhàng nói.
– Ước định ba chiêu, ngươi thắng. Ánh mắt của Lạc Li quả là tốt.
Lý Huyền Thông cười nhạt. Với khí độ cao thủ như hắn, dĩ nhiên không phải là người không chấp nhận sự thật. Vả lại nơi đây có vô số người nhìn thấy kết quả tỷ thí, không công nhận cũng không được.
Biểu hiện của Mục Trần hôm nay chắc chắn sẽ khiến Bắc Thương linh viện chấn động một hồi.
– Hiện tại ta không còn lực đối chiến, nói ra vẫn không phải đối thủ của ngươi.
Mục Trần nhẹ giọng thì thào. Hắn bây giờ đã là ngọn đèn sắp tắt, để chống đỡ ba chiêu của Lý Huyền Thông, hắn đã dốc hết toàn lực.
– Quy tắc là như thế… Nếu ta và ngươi đồng cấp độ, có lẽ ta không phải đối thủ của ngươi.
Lý Huyền Thông khẽ cười, quay xuống nhìn quanh khán đài, ôm quyền lớn tiếng nói với biển người kia:
– Trận chiến này, Lý Huyền Thông ta đã thua.
Giọng nói vang vang trong tai mỗii người, khiến cho đám khán giả miệng vẫn còn tròn to thần tình phhức tạp. Kết quả này hoàn toàn không hề nằm trong dự đoán của bất kỳ ai.
Ai mà ngờ được một tân sinh Dung Thiên cảnh sơ kỳ lại thắng khi tỷ thí với Lý Huyền Thông…
– Rất đặc sắc.
Tô Huyên cười khẽ, lời nhận xét cực chuẩn vang lên, đôi bàn tay mềm mại xinh như ngọc vỗ vào nhau, tiếng lốp bốp lan tỏa đấu trường.
“Bốp bốp!”
Một đốm lửa liền bừng lên đống rơm, tràng pháo tay theo đó nổ ầm lên tán thưởng không thôi.
Trận đấu này dù có kinh hãi, nhưng quả rất thật đặc sắc.
Ở một góc khán đài, Dương Hoằng mặt xanh mày xám run rẩy nhè nhẹ, bởi vì hắn cảm nhận thấy một sự sợ hãi từ trong lòng tuôn ra. Mục Trần bây giờ dường như đã hoàn toàn vượt xa hắn, khiến cho hắn đã không còn có sức phản kháng.
Chẳng lẽ chỉ có Cơ Huyền mới có thể ngăn cản hắn sao?
Mộc Khuê và Băng Thanh thì lẩm bẩm ta thán, nhưng cũng có chút cảm phục. Đối với Mục Trần, hiếu chiến như Mộc Khuê cũng không dám sinh ra chiến ý, vì hắn biết ba chiêu khi nãy, bản thân hắn một chiêu cũng không đỡ nổi.
– Không thể nào…
Từ Thanh Thanh thì mặt mày đặc sắc khó coi, biến đổi liên tục, bất giác rụt người lại, sắc mặt tái mét sợ hãi vô cùng.
Trên bầu trời, Mục Trần chỉ cảm thấy đầu óc lùng bùng, cơ thể mỏi mệt, tiếng ồn khiến hắn choáng váng, thân thể lắc lư rồi đột ngột rơi thẳng xuống.
“Véo!”
Một bóng dáng xinh đẹp từ khán đài vội bay tới đỡ lấy hắn, đôi tay ngọc ôm lấy eo hắn, chính là Lạc Li.
Nàng ôm Mục Trần, nhìn gương mặt tái mét của hắn mà thấy đau lòng. Bất chợt đôi mắt lưu ly trừng lên nhìn qua Lý Huyền Thông, nói:
– Ta sẽ tìm ngươi tính sổ!
Lý Huyền Thông chép miệng cười khổ.
Lạc Li không quan tâm, nàng ôm Mục Trần cấp tốc bay đi, biến mất không thấy đâu.