– Tại sao có thể như vậy? Lẽ nào Thư gia cầu viện quân?
Có người kêu lớn.
– Chúng ta bao vây toàn bộ Thư gia đảo, hắn còn có thể cầu viện quân sao?
– Không ổn rồi! Đại đội của chúng ta còn đang ở Thiết Lung Đảo, nếu như chiến hạm bị phá hủy, chúng ta đâu còn đường lui?
Có người đầy mồ hôi lạnh trên người nói.
– Không thể để địch nhân đắc thủ, mau tập kết hạm đội, tác chiến hai tuyến!
Có người kinh hoàng hô lớn.
– Báo! Quân Thư gia đã xông lên Thiết Lung Đảo. Quân đội liên quân của ta hai mặt thụ địch, trong đêm tối không biết có bao nhiêu địch nhân. Quân ta tan vỡ quy mô lớn.
Lúc này, có thám báo báo lại.
– Vì sao có thể như vậy.
Có vị thống lĩnh nghĩ đắn không thể tưởng tượng được, đứng lên hô lớn.
– Ta đã thiết lập tinh binh phòng thủ a!
– Đối phương cũng có tinh binh! Hơn nữa, hơn nữa số lượng rất nhiều! Khó có thể tưởng tượng là bao nhiêu!
Thần tình thám mã kinh hoàng.
– Số lượng rất nhiều? Ngươi nghĩ tinh binh là rau cải trắng sao?
Có thống lĩnh cười nhạt.
– Tinh binh đều là hãn tốt mà lên, thông thường quy mô chỉ mấy trăm người. Trong ba đời mới tích lũy được quy mô mấy nghìn người. Tại trong quá trình này, tổn hao không quá lớn!
Quần hùng đều tỏ vẻ không tin.
– Gần đây Thư gia khai phá ra một loại tinh binh, hình như là tinh binh chuông đồng. Bất quá, năng lực tác chiến cũng có hạn, bộ tinh binh chũng không đáng ngại.
Có người kiêu ngạo nói.
– Giết…
Tiếng kêu càng lúc càng gần, trong đó kèm theo tiếng chuông đồng.
Các thống lĩnh nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt âm thầm chìm xuống.
– Tới quá nhanh!
– Vì sao có thể tiến tới nhanh như vậy?
Bọn họ đứng ngồi không yên, đi ra doanh trướng, chạy đến xem xét. Chỉ thấy trên khắp núi đồi đều là quân Thư gia, trong bóng tối tầng tầng lớp lớp chiến đấu anh dũng.
Mặc dù có lửa trại chiếu sáng, nhưng trong đêm tối cùng với rừng cây che chắn, không phân biệt được quân tình.
Đợi quân Thư gia xông tới gần, tất cả quân hùng lộ rõ vẻ sợ hãi liền run lên.
– Ta không nhìn lầm đấy chứ! Vì sao có thể có nhiều tinh binh đến như vậy!
Trông thấy hơn một nghìn binh sĩ Thư gia, cùng mặc y phục màu đỏ sẫm, thắt lưng treo hai ba chiếc chuông đồng, cầm Tiểu Yêu đao trong tay, gào thét xung phong chém giết điên cuồng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Liên quân tan tác, không thể nào chống đỡ nổi. Bị một đường truy sát, binh lính nguyên bản bố trí canh phòng trận thế tách ra, bại quân càng lúc càng nhiều, trận hình càng lúc càng giãn ra.
– Tinh binh chuông đồng nhiều như vậy, chẳng lẽ nào Thư Thiên Hào có vương bài vẫn cất giấu hay sao?
Trong lòng quần hùng rung động. Chỉ có thế lực nhất lưu mới sở hữu tinh binh, thường thường quy mô cũng chỉ mấy trăm người.
Thế nhưng tinh binh chuông đồng của Thư gia đảo số lượng chừng hơn một nghìn người!
Loại quy mô này, quả thực khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy!
– Khó trách sẽ tan vỡ!
Bỗng nhiên quần hùng tỉnh ngộ.
– Tinh binh chung quy cũng chỉ là binh, luôn sợ tướng lĩnh xuất trận. Người nào dám xuất chiến?
Các thống lĩnh đều kêu lớn.
Lập tức có hai vị tướng lĩnh, cầm trong tay binh khí, cưỡi mãnh thú hướng về phía chân núi chém giết.
– Đừng hòng đắc thủ!
Đúng lúc này, một vị lão tướng đầu tóc bạc trắng hô lớn một tiếng. Cầm Đại Yêu Binh Liệt Diễm Thương trong tay, từ trong rừng cây đi ra. Chính là lão Hồng Thương!
– A… Kiều Hậu ở đây!
Kiều lão Hầu Tử cầm Đại Yêu binh Xuyên Tâm Trảo bay nhào lên chém tướng địch.
– Vương Ngư đến trợ giúp đây!
Lão Ngư Vương quơ Hàn Ngọc Tam Xoa Kích đuổi theo phía sau.
– A, dĩ nhiên tam tướng Thư gia! Bọn họ cư nhiên còn khỏe mạnh?
Trong đám quần hùng, có người kinh hô, nhận ra thân phận tam lão.
– Hừ! Lão già nên dưỡng già chờ chết, há lại còn trên chiến trường!