Chưởng môn nói: “Tam linh căn cũng có thể nhận được sự tán thành của Thái Diễn kiếm, chứng minh ngươi cũng phải có chỗ lợi hại, ngươi không nỗ lực làm sao biết không thể?”
“Thái Diễn kiếm mắt mù.”
Minh Thù từ chối: “Ta không tu tiên.”
Ở Ẩn Tông ngươi không tu tiên, vậy ngươi tới làm gì?
Ăn Linh Lộc sao?
“Nửa năm, chuyện này cứ quyết định như vậy.”
Chưởng môn không muốn tiếp tục tán dóc với Minh Thù, đơn phương định ra thời gian.
“Về chuyện của Vân Dao, chỉ có lần này, nếu lần sau ngươi lại như vậy liền xử trí theo quy củ của tông môn.”
“Ôi chao, các ngươi còn ép mua ép bán làm ta sợ muốn chết.”
Minh Thù cười nhạt, không có chút sợ hãi, ngược lại còn buông lời phách lối: “Ta sẽ không tu tiên, ngươi cho ta hai năm ta cũng không có khả năng lên trúc cơ. Không phục thì ngươi đánh ta đi!”
“Ngươi…”
Lần này chưởng môn thực sự nổi giận, vỗ ghế quát lên: “Huyền Cơ, trong mắt ngươi có còn quy củ không?”
“Quy củ có thể ăn sao? Ta không chơi với các ngươi, ta về ăn Linh Lộc của ta.”
Minh Thù vẫy tay đi ra ngoài, trong miệng còn ngân nga giai điệu.
“Linh Lộc mênh mông là tình yêu của ta, thanh sơn trải rộng dưới chân, không tu tiên… Loại Linh Lộc nào là mỹ vị nhất nhỉ? Linh Lộc mập mạp từ bầu trời đến… Vừa đi vừa ăn Linh Lộc mới tự tại nhất, chúng ta muốn ăn thì ăn đến sảng khoái, ngươi là Linh Lộc đẹp nhất phía chân trời của ta, ăn xong không tu tiên… Không tu tiên…”
Bài hát này là ý gì? Chưởng môn, có thể đánh chết nàng không?
Trước đây nghĩ Nhạn Dẫn đáng ghét nhất, bây giờ mới biết không có đáng ghét nhất chỉ có đáng ghét hơn.
Chỉ nửa ngày mà Minh Thù đã đắc tội với toàn bộ tầng lớp cao nhất của tông môn, đoán chừng là người đầu tiên từ trước đến nay.
…
“Sư tôn, nàng chọc giận chưởng môn, hôm nay rốt cuộc ta cũng thấy được nhân vật lợi hại hơn người.”
Một gã đệ tử quạt mát cho người ngồi trên xích đu, vừa nhắc đến chuyện thú vị xảy ra ngày hôm nay, trong lời nói không che giấu được kinh ngạc.
“Bên Vô Ảnh Phong có động tĩnh gì?”
Tiếng nói lười biếng thong thả vang lên, thời gian xung quanh như chậm lại.
Đệ tử che miệng cười trộm: “Huyền Cơ sư tôn thực sự là phong chủ Linh Kiếm Phong, bọn người chưởng môn có thể làm gì? Nếu Huyền Cơ sư tôn gặp bất trắc, Linh Kiếm Phong lại bị phong bế.”
Sau khi Linh Kiếm Phong phong bế trăm năm, chuyện đệ tử lấy kiếm đều là đại sự khiến Ẩn Tông nhức đầu, người phụ trách chuyện này hàng năm đều hận không thể biến mất một năm thôi cũng được.
“Nói cũng phải.” Nhạn Dẫn lẩm bẩm một tiếng.
Đệ tử lại hỏi: “Sư tôn, người nói năm nay có phải rất náo nhiệt hay không?”
Nghĩ đến người điên trên Linh Kiếm Phong kia, Nhạn Dẫn không suy nghĩ gì, trực tiếp trả lời:
“Có.” Giọng khẳng định.
“Lui xuống trước đi.” Nhạn Dẫn phất tay bảo đệ tử lui xuống.
Đệ tử buông quạt đi ra ngoài, một lát lại vui vẻ trở về: “Sư tôn, sắp đến thời điểm phát đan dược, có phải người bắt đầu luyện đan không?”
Nhạn Dẫn gỡ mặt nạ, giọng nói có chút bất mãn: “Không phải mới vừa phát sao?”
Đệ tử không dám nói lớn tiếng: “Đó là tháng trước, tháng này người còn chưa bắt đầu…”
Nhạn Dẫn im lặng: “Tháng sau phát chung đi.”
Đệ tử ngập ngừng vâng một tiếng: “Sư tôn, nói như thế nào với bên chưởng môn?”
“Thì nói tâm tình ta không tốt, không muốn luyện đan.”
“Lý do này tháng trước người đã dùng rồi.”
“Ta muốn bế quan thăng cấp.”
“Dùng rồi…”
Tháng nào cũng thăng cấp, người muốn phi thăng mấy lần vậy?
“Bỏ đi.”
Đột nhiên Nhạn Dẫn nhớ tới một việc, chậm rãi đứng lên: “Chuẩn bị đi.”
“Hả?”
“Nếu ngươi có thể tìm ra một lý do tốt, ta liền không đi.”
Đệ tử lắc đầu như trống vỗ: “Đệ tử đi chuẩn bị.”
Đan dược bình thường của các phong, đại đa số thời gian đều do bọn họ phụ trách là được, nhưng có vài đan dược phải là sư tôn tự mình luyện.
Vì để sư tôn có lý do chính đáng không luyện đan, công việc mỗi ngày của đệ tử ở Ly Hồn Phong chính là nghĩ lý do mới, chờ người của Vô Ảnh Phong qua thì thuận tiện lấy ra hù chết họ.