Kể từ đó, đã làm cho Vương Giai Di lúng túng không thôi, đứng ngồi không yên, cô ta nâng mắt, thấy Cố Lan San cười nói, trò chuyện cùng người bên cạnh, ngữ điệu Du Dương, thần thái vui vẻ, Thịnh Thế ngồi bên cạnh cô không nói một lời, nghiêng đầu, mặt mũi thắm thiết nhìn cô chằm chằm, hình ảnh đó rơi vào ánh mắt cô ta, ngược lại hài hòa và tốt đẹp.
Vương Giai Di nghĩ đến cũng không phải cô ta cố ý váy giống với Cố Lan San, vô duyên vô cớ bị người ta châm chọc nửa ngày như vậy, mà Cố Lan San lại không cần làm gì cũng có thể lấy được nhiều người tán dương như vậy, rõ ràng lúc trước, cô ta là người nhận được nhiều yêu thích nhất, nhưng kể từ khi Cố Lan San xuất hiện, tất cả mọi người gần như chỉ thấy được sự tồn tại của cô, mà cô ta bất kể so sánh hay tranh đấu gì với cô, đều là thảm bại mà về!
Vương Giai Di giận dữ nắm chặc quả đấm, đáy lòng cực kỳ ấm ức.
“Ôi, Thịnh Tiếu, Thịnh Ngữ, các cậu đã tới?” Trong lúc bất chợt truyền đến một giọng nói trong sạch, Cố Ân Ân dắt tay Hàn Thành Trì từ ngoài cửa đi vào.
“Ân Ân, Thành Trì, sáng sớm mà các cậu đã đi bờ biển chơi?” Thịnh Ngữ nhìn chân của Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì dính đầy cát, hỏi: “Nước không lạnh sao?”
“Rất lạnh!” Cố Ân Ân đi tới trước sô pha, cầm một cái ly không, rót một ly nước, đưa cho Hàn Thành Trì, lại xoay người rót cho mình một ly: “Cho nên chẳng qua là đi trên bờ cát, rồi trở về thôi. A…” Cố Ân Ân mới nói được một nửa, liền dừng lại, sau đó con ngươi dao động một vòng trên người Cố Lan San, lại dao động một vòng trên người Vương Giai Di, nói: “Hôm nay San San và Giai Di mặc váy cùng kiểu dáng nha.”
Cố Ân Ân vừa nói như thế, lúc này những người khác mới chú ý tới, Thịnh Tiếu từ trước đến nay vẫn nhanh mồm nhanh miệng: “Ân Ân vừa nói như thế, mình mới chú ý tới đấy! Chỉ có điều, màu sắc này trên người Lan San vẫn đẹp hơn.”