So với kết cục Tiêu Đại Nhu phát điên nửa đời sau thê lương, ngược lại nàng chết một cách thống kɧօα”ϊ, không chịu mấy khổ sở.
Ban đầu người Hung Nô ỷ vào phòng ngự của sơn trại thổ phỉ, cũng có thể chống đỡ một ngày một đêm, cuối cùng bị Trấn Bắc quân san bằng, ngay cả Thiền Vu Hung Nô Hô Diên Bác ở bên trong, không một người nào may mắn sống sót, những người Hung Nô khác lưu lạc bên ngoài đã không thể tạo thành uy hϊế͙p͙, không dám ló đầu, lính giữ thành, tạp dịch phủ nha các nơi cũng có thể diệt gọn chúng.
Cuối cùng tai họa ngầm được loại bỏ, lúc Tống Thanh trở về bẩm báo chiến quả, hăng hái hăm hở, cuối cùng cũng trút được tức giận, hơn nữa còn tự mình giết Hô Diên Bác, coi đó là niềm vui bất ngờ.
Thẩm Ngọc ở bên cạnh nghe, không nhịn được hỏi: “Sao Thiền Vu Hung Nô lại liều mình vào chỗ hiểm, xông vào cương vực Đại Tĩnh?”
Quân Huyền Kiêu và Tống Thanh cũng rơi vào trầm tư, tại sao Hô Diên Bác phải lẻn vào Võ Định phủ, nhất thời bọn họ cũng nghi ngờ không hiểu.
“Người Hung Nô là du mục thảo nguyên, tuy có sở trường cưỡi ngựa bắn cung, dũng mãnh thiện chiến, nhưng vẫn luôn bị ràng buộc bởi lương thảo, mấy trăm năm qua, cũng chỉ có thể ngang vai ngang vế với Cảnh quốc, có lẽ là bị ép đến gấp rồi, mạo hiểm binh lính.”
Quân Huyền Kiêu đoán đại khái.
Sự thật là Ô Lương bất ngờ gặp được Thẩm Nhược Phi bên ngoài kinh thành, liền lợi dụng nàng ta không cam lòng, tuy không bắt sống được Thẩm Ngọc, nhưng lần theo dấu vết, phát hiện nơi ẩn cư của Sở thị, sau đó Hô Diên Bác thông qua Thẩm Nhược Phi, thuyết phục Tri phủ Võ Định phủ đầu phục Hung Nô, bọn họ vốn định cướp sạch Sở thị phú khả địch quốc* trong lời đồn, cứ như vậy, Hung Nô sẽ có quân lương chống đỡ, như hổ mọc thêm cánh, càng có thêm tinh thần hăng hái tấn công Đại Tĩnh.
*phú khả địch quốc: giàu có đến mức không có nước nào địch lại được.
Đáng tiếc sai một ly, cuối cùng thất bại trong gang tấc.
“Nói như vậy, hiện tại Thiền Vu đã chết, người Hung Nô không phải là rắn mất đầu sao? Đây chính là thời cơ tốt để chúng ta phản công?” Thẩm Ngọc siết quả đấm hưng phấn hỏi.
Quân Huyền Kiêu ôm hông y, thuận tay kéo y đến trước người mình, đầu lưỡi ɭϊếʍ tai Thẩm Ngọc một chút.
“Phản công? Ngọc Nhi, ngươi muốn phản công ai cơ?” Quân Huyền Kiêu đè thấp giọng hỏi.
Tai Thẩm Ngọc bị hắn làm nhột, đỏ mặt xoay cổ nói: “Ngươi có thể đừng có nói bậy nói bạ được không? Nói chính sự đi!”
Quân Huyền Kiêu khẽ cười một tiếng, dán mặt vào bên tai Thẩm Ngọc cọ tới cọ lui, hắn rất thích trêu chọc Thẩm Ngọc, tốt nhất là nói đến mức y mặt đỏ tía tai, dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa thở hổn hển, giống như một trái đào phấn non mềm mại, tỏa ra thơm mát dịu nhẹ, một thân thơm ngát dụ dỗ Quân Huyền Kiêu.
Trong khi trêu đùa Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu cũng kiên nhẫn giải thích.
“Người Hung Nô có ba bộ tộc, từng thủ lĩnh tự phong mình là Thiền Vu, cũng không ai chịu phục tùng ai, giống như vương các nước chư hầu của chúng ta, bên ngoài thì cùng chĩa mũi nhọn ra, nhưng cũng tranh đấu lẫn nhau không ngừng, tộc Hô Diên là tộc có thế lực nhỏ yếu nhất trong ba bộ tộc, lần này e là hắn cũng bị hai thị tộc kia bức ép, mới vì cái lợi trước mắt mà liều lĩnh. Bây giờ điều phải làm là đánh đuổi hai thị tộc kia, thu nạp Hô Diên thị trước, sau đó đuổi cùng giết tận!”
Ánh mắt Quân Huyền Kiêu sắc bén như ưng, lại mang nhuệ khí thu vào càng làm đồng tử thêm thâm thúy.
“Thì ra là như vậy.”
Thẩm Ngọc chau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn dáng vẻ ưu tư.
“Những điều này không cần ngươi phải lo.” Quân Huyền Kiêu cười nói, “Có phu quân ta đây.”