Bất kể nó muốn hại ai cũng không thể, bốn phần thần thức còn lại của Quỷ Vương cô thầu rồi. Một phần cũng không thể thiếu.
…
Hạ Kỳ Như nghìn lần không ngờ tới thế giới này lại tồn tại tới hai thần thức Quỷ Vương. Cô càng không ngờ tới phần còn lại là là Đức Tuấn, cũng may lúc cô đến hắn vẫn còn chống cự được, mà luồng khói đen kia nhìn thấy cô liền lập tức bỏ chạy. Mặc dù bây giờ cô bị tước đi một phần năng lực, nhưng nếu chạm vào cô nó vẫn sẽ chết. Thay vì ăn được một miếng thịt ngon nhưng phải lấy mạng ra đền, nó thà nhịn đói còn hơn.
Chạy, chạy thôi.
“Mẹ kiếp, tôi còn tưởng cô thật sự bỏ mặc mọi chuyện rồi chứ?”
Đức Tuấn nhìn thấy cô liền thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được cởi bỏ. Hạ Kỳ Như bắt được trọng điểm trong câu nói của hắn liền nói.
“Anh biết tôi là ai sao?”
“Cô là Hạ Kỳ Như, đúng không?”
Đức Tuấn nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy hy vọng còn Hạ Kỳ Như thì sững sờ nhìn hắn.
Làm sao anh ta biết được tên thật của cô?
Cho dù phát hiện cô em gái hờ của mình đã thay đổi cũng không thể ngay lập tức biết được tên cô được. Nói cách khác, trừ thần chết ra không ai có thể nhìn được linh hồn thật sự của cô, mà người này vốn không phải là thần chết, hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Đức Tuấn nhìn ra thắc mắc trong lòng cô, vì thế liền nhanh chóng giải thích.
“Thực ra tôi có thể đọc được sổ sinh mệnh của cô.”
Hạ Kỳ Như vẫn nhìn hắn chăm chú, vẻ mặt càng thêm lạnh.
“Nhưng không thể đọc được tên của tôi được.”
Đức Tuấn thấy đã đến bước này cũng không cần giấu diếm gì nữa. Hắn ngay lập tức thành khẩn nói hết tất cả mọi chuyện với cô.
“Tôi biết. Nhưng có người nói với tôi chỉ cần gặp được một cô gái có sợi vải đen buộc ở trên cổ tay, khiến ác quỷ gặp ở đâu liền sợ ở đấy thì chính là cô. Tôi đọc sổ sinh mệnh của cô chỉ để giúp cô đi theo con đường đã vạch sẵn trong đó mà thôi.”
“Là ai?”
Là ai lại muốn cô đi theo con đường đã định sẵn. Người của thần giới sao?
“Tôi không biết, anh ta không nói tên. Anh ta chỉ nói nếu giúp cô tôi sẽ không chịu kết cục chết thảm ở tuổi 25.”
Lúc đó Đức Tuấn cũng không muốn tin đâu, nhưng khi anh ta giúp hắn thay đổi cuộc đời, hắn liền tin rồi.
Đức Tuấn từ nhỏ đã rất xui xẻo.
Mẹ hắn sinh hắn ra vì muốn lợi dụng hắn để lấy được trợ cấp của người cha giàu có. Nhưng sau này ông ta lấy vợ sinh con, đứa con ghẻ là hắn liền bị vứt bỏ. Thế là mẹ hắn liền bỏ mặc hắn mà tiếp tục mồi chài đàn ông, có lần bà ta đi suốt một tuần không về khiến hắn suýt chút nữa đã chết đói nếu không có hàng xóm phát hiện. Vì muốn sống sót hắn chỉ có thể lang thang ở bên ngoài giúp người ta làm việc để đổi lấy miếng ăn, mặc dù có mẹ, nhưng cuộc sống của hắn so với trẻ em vô gia cư thì không khác biệt cho lắm. Mãi đến năm hắn mười năm tuổi, mẹ hắn tái giá, đối tượng chính là bố của Hạ Vũ, thân thể mà Hạ Kỳ Như đang dùng thì hắn mới miễn cưỡng không phải tự mình lo cái ăn cái mặc nữa.
Ban đầu hắn cũng rất ngoan ngoãn, cũng muốn sống tốt, nhưng bởi vì hắn là con riêng, danh tiếng của mẹ hắn cũng không được tốt nên hắn hay bị bắt nạt. Vì không có quyền thế, còn sống trong môi trường độc hại, tâm lý của hắn dần trở nên có vấn đề, hắn không xả giận lên những kẻ bắt nạt mình được nên chỉ có thể phát tiết lên những người yếu hơn hắn, nhưng hắn đã là tầng chót rồi, làm gì còn có ai ở dưới hắn nữa. Thế là các loài động vật nhỏ trở thành nạn nhân của hắn, không ngờ hành động đó lại bị Hạ Vũ phát hiện. Khi đó tuy chột dạ nhưng hắn chợt phát hiện ra, thực ra vẫn có người yếu thế hơn hắn, vì vậy hắn liền chuyển mục tiêu sang phía cô. Nhưng đúng lúc này người kia xuất hiện, anh ta nói hắn không thể giết người này được. Sau này cô ấy sẽ là người cứu mạng của hắn, nhưng khi đó hắn đã không tin.
Một con nhóc không được quyền quyết định số phận của mình, còn bị bạn học bắt nạt thảm hơn hắn thì cứu hắn kiểu gì? Có khi cô còn là người chết trước hắn đấy chứ?
Nhưng người kia vẫn một mực bảo hắn phải đối xử tốt với cô, còn dạy hắn rất nhiều thứ, dạy hắn cách vùng lên đấu tranh, dạy hắn cách sống sót ở thế giới vô tình này. Sự xuất hiện của anh ta khiến cuộc sống hắn thay đổi toàn bộ, trở nên tốt đẹp hơn. Vì thế dù không tin hoàn toàn lời người kia nhưng hắn vẫn đáp ứng lời anh ta nói, chăm sóc cô gái này thật tốt. Bây giờ hắn vẫn cảm thấy may mắn vì ngày đó chưa từng làm gì đắc tội với cô, nếu không phen này hắn chết chắc rồi.
Khi Đức Tuấn còn đang hồi tưởng, giọng nói của Hạ Kỳ Như đột nhiên vang lên làm đứt gãy dòng suy nghĩ của hắn.
“Người đó trông như thế nào?”
Đức Tuấn trả lời theo bản năng.
“Là một người đàn ông, nhìn khá trẻ, chắc xêm xêm tuổi tôi. Ngũ quan hài hoà nhưng lạnh lùng lắm, à, quanh người anh ta lúc nào cũng quanh quẩn luồng khí màu đen, ác quỷ thấy anh ta là sợ chạy mất dép. Giống như cô hiện tại vậy đó.”
Hạ Kỳ Như nghe hắn miêu tả xong, sự lạnh lùng trong ánh mắt chợt tan ra.
Khuôn mặt của Khởi Phong thiên biến vạn hoá, hắn chưa từng dùng khuôn mặt thật để gặp người khác. Nhưng luồng âm khí quanh người hắn thì không nhầm được, đến Diêm Vương cũng chẳng có nhiều như hắn. Người có thể khiến ác quỷ sợ cũng không nhiều, cho nên không cần nghĩ cũng cũng gần như có đáp án rồi.
Khởi Phong đã từng đến thế giới này, nhưng hắn không hề nhân cơ hội đó để thu thập những mảnh hồn còn lại mà giữ họ lại, còn đặc biệt dặn dò họ giúp đỡ cô, bởi vì hắn biết sau này hắn cũng không thể xuất hiện ở bất cứ thế giới nào nữa. Hắn làm vậy vì sợ cô đến thế giới mới sẽ bị bắt nạt sao? Hắn không yên tâm về cô đến như vậy à? Nếu đã không yên tâm vì sao còn lựa chọn cái chết?
Hạ Kỳ Như tự nhận từ sau khi khôi phục lại ký ức, khả năng kiềm chế cảm xúc của cô càng tốt hơn. Nhưng sự phát hiện này lại khiến khoảng lặng trong người cô lần nữa nổi bão.