” Ăn cháo nhé.”
” Không muốn, muốn khoai rán cơ!”
” Được, mua khoai rán cho em, cả đời.”
” Chính cậu ép chết tôi, không cho tôi ăn khoai rán, không cho tôi xem phim. Tất cả đều do cậu.”
” Tiểu gia hỏa, ngươi bỏ ta xuống.”
” Không, sư tôn đi chơi với ta.”
“… ta muốn nhìn ngươi trở thành vua.”
” Tư….chúng…gặp…”
” A!”
” Cậu không sao chứ!”
” Dương Nhất Thành, anh …”
” Cậu sao không?”
” Không…không có sao.”
” Anh… anh còn muốn gì nữa, em cũng đã xin lỗi rồi! Anh còn muốn gì nữa? Cho anh thao có được hay không?”
” Thành giao.”
” Thiếu gia, chạy đi.”
” Phương Ly.”
” Ừm.”
” Hẹn gặp lại.”
” Từ Phó Dương, em ấy là của tôi, là tất cả của tôi.”
Cẩm Lý? Là em ấy! Đúng là em ấy!
Ngôn Tu cả người như bị một con chăn lớn quấn chặt, dù cố gắng phản kháng ra sao cũng không thể động đậy nổi. Y điên cuồng đấu tranh, lại không hề biết rốt cuộc đối thủ của mình là ai.
” Nhiếp Minh, ngươi trông chừng y, ta phải ra ngoài một lát.”
Ngôn Tu phát độc nghiêm trọng, hôm mê cả một tuần, đã không thể giấu được nữa, Cẩm Lý ở bên cạnh y mấy ngày, cuối cùng vẫn bị thế cục bên ngoài lay cho phiền muốn chết, anh đành phải đích thân rời đi một phen.
Mấy lão già chết tiệt kia, chẳng lúc nào chịu ngồi yên, thật phiền phức…. hay làm trẫm một nhát chém chết bọn chúng đi!
Tâm tình của Cẩm Lý bây giờ đang cực kỳ không tốt một chút nào.
Nhiếp Minh vừa mới thò đầu vào đã bị trạng thái của Cẩm Lý dọa sợ, giọng không giấu được run rẩy:” D.. Dạ.”
Không được đi!
Không thể để y đi…
Cẩm Lý, đừng đi!
Ngôn Tu cố gắng đấu tranh, hai tay dưới chăn xiết chặt đến mức gân xanh nổi hằn lên, mồ hôi điên cuồng chảy ra. Y không rõ hiện trạng của mình bây giờ ra sao, y chỉ có một ý niệm duy nhất, cho dù chật vật đến đâu cũng phải nắm chặt lấy người này.
Không được để y đi… không được đi!
” Đừng đi!” Ngôn Tu ngồi bật dậy, hai tay vung khỏi chăn, chuẩn xác nắm lấy một cánh tay. Y dường như đem sức lực toàn thân dồn hết vào cái kéo này, đem người kéo mạnh mạnh dường.
Cẩm Lý:”…”
Nhiếp Minh:”…”
Ngôn Tu:”…”
” Ngôn Tu, tên nhóc khốn khiếp nhà ngươi.” Cẩm Lý tức giận rít giọng, tay dùng lực mạnh đến nỗi chén trà nóng hồi trong tay vỡ vụn.
Ngôn Tu:”…” Anh không có, em phải nghe anh giải thích.
Nhiếp Minh đột nhiên bị kéo xuống long sàn, mấy ngày liên tiếp đều phải chịu áp lực tinh thần khủng bố của Cẩm Lý, hiện tại dường như có thể trực tiếp ngất đi. Nhiếp Minh sợ đến mức toàn thân run rẩy, gấp gáp đẩy chủ tử nhà mình ra:” Thần… thần xin phép cáo lui.”
Nhiếp Minh nhanh chóng đánh bài chuồn, còn nán lại một giây chắc chắn sẽ bị người bên kia xé làm đôi mất.
Chủ tử, lần này thần không thể bảo vệ ngài, ngài tự mình phát huy đi thôi. Dù sao chủ tử cũng bị thương, người này sẽ không làm gì ngài đâu ha!
Ngôn Tu ngồi trên long sàn, không biết phải làm sao, trong đầu bỗng vang lên chất giọng lạnh băng.
[ Dịch vụ chữa trị Ái Hòa Nhất Kinh đã hoàn thành nhiệm vụ, rất vui được phục vụ chủ nhân, chúc chủ nhân có một quãng đời còn lại vui vẻ hạnh phúc, hẹn không gặp lại! Thân ái!]Ngay lúc này, trong đầu của Cẩm Lý cũng cùng lúc xuất hiện thông báo.
[ Dịch vụ chữa trị Ái Hòa Nhất Kinh đã hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ dữ liệu ký chủ kiếm được đều đã được sử dụng hết, chúc ký chủ cùng chủ nhân có một quãng đời còn lại vui vẻ hạnh phúc, hẹn gặp lại lần sau! Thân Ái!]