“Anh, có phải anh nói quá sớm rồi hay không?”
Nét mặt Mộ Nhất Hàng nghiêm túc lại, lập tức phóng ra dị năng hệ hỏa, một con rồng lửa từ lòng bàn tay chui ra tấn công về phía Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm không hề né tránh, để hỏa long tấn công về phía mình.
“Đại thiếu gia!”
Mọi người sợ hãi kêu lên, đồng thời trong lòng dấy lên nghi hoặc.
Sao đại thiếu gia không né tránh?
Anh ấy sẽ không cứ như vậy mà thua chứ?
Liệu họ có bị thương không?
Bị dị năng hệ hỏa tấn công trực diện, hẳn sẽ bị thương rất nghiêm trọng.
Mộ Duyệt Thành chau mày lại, trái tim cũng treo lên.
Ngay khi hỏa long ập về phía Mộ Nhất Phàm, một luồng sáng trắng chui vào miệng hỏa long.
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy Mộ Nhất Phàm đứng phía sau Mộ Nhất Hàng, có người không nhịn được mà kêu lên: “Nhị thiếu gia, cẩn thận phía sau.”
Mộ Nhất Hàng cả kinh, vội vã xoay người, chỉ thấy Mộ Nhất Phàm phóng ra dị năng hệ thủy, tung ra chiêu “Mãnh long quá giang” mà tấn công thẳng tới.
Hắn lập tức lui ra phía sau vài bước, xuất dị năng hệ hỏa ra để đánh lại, mong có thể dựa vào đẳng cấp dị năng của mình cao hơn mà đánh bật được thủy long, dù sao thì trong ngũ hành, thủy khắc hỏa, chỉ có dị năng hệ hỏa cao hơn mới có thể làm nước bốc hơi lên.
Tiếc là, hắn đã đánh giá cao bản thân mình, ngọn lửa không những không chống đỡ được thủy long, còn khiến thủy long xông tới trước mặt, đột nhiên hiện ra một gương mặt quỷ hết sức đáng sợ, làm hắn lảo đảo lui về phía sau, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Ngay sau đó, cơ thể Mộ Nhất Phàm lóe lên, đẩy Mộ Nhất Hàng ngã xuống đất, trong tay cầm một thanh kiếm được tạo bằng nước, kề lên cổ Mộ Nhất Hàng: “Mộ Nhất Hàng, chú thua rồi.”
Hơn nữa, Mộ Nhất Hàng thua rất khó coi, một dị năng giả cấp bốn, đã bị đánh bại trong vòng chưa tới nửa phút.
Hắn không thể tin trợn to mắt nhìn Mộ Nhất Phàm: “Rốt cuộc anh có bao nhiêu dị năng?”
Rõ ràng trước đó chỉ có dị năng hệ phong và hệ tinh thần, sao giờ lại xuất hiện thêm dị năng hệ thủy, lẽ nào Mộ Nhất Phàm là dị năng giả tam hệ?
Mộ Nhất Phàm nhếch môi lên: “Chú đoán xem?”
Mộ Nhất Hàng hết sức không cam lòng, hắn không cam lòng mình bại dưới tay Mộ Nhất Phàm trong thời gian ngắn như vậy.
Hắn nhân lúc còn chưa xử thắng thua, sử dụng dị năng tinh thần mình quen thuộc nhất để tấn công đối phương, thế nhưng, đối phương thản nhiên nhìn hắn như không hề hấn gì.
“Sao.. sao có thể?”
Mộ Nhất Hàng không tin dị năng tinh thần của mình cấp bốn, lại không có bất cứ tác dụng gì với Mộ Nhất Phàm, dù đối phương có là dị năng giả cấp bốn, cũng phải có tác dụng chứ?
Mộ Nhất Phàm nhìn thấu tâm tư hắn, nụ cười trên môi càng khắc sâu: “Dị năng tinh thần của chú không có tác dụng với anh đâu, cho nên, đừng phí công nữa. Phải rồi, chú là dị năng giả hệ tinh thần, chắc chưa từng bị dị năng giả hệ tinh thần khống chế đâu phải không? Vừa hay anh có thể cho chú nếm thử mùi vị này, đảm bảo cả đời chú khó quên được.”
Lần trước anh dùng dị năng với Mộ Nhất Hàng, chỉ có thể khiến hắn hơi đau đầu một chút, chứ không nếm được cảm giác thống khổ thực sự, lúc này phải cho hắn nếm thử tư vị này mới được.
Mộ Nhất Phàm mở to mắt, lập tức xuất dị năng hệ tinh thần ra.
Mộ Nhất Hàng lập tức cảm thấy như có thứ gì chui vào đầu mình, giống như bị hàng vạn cây kim sắc bén đâm vào não, làm hắn đau tới độ sống không bằng chết, ngay cả gương mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Mộ Nhất Phàm nói từng chữ từng chữ bằng giọng điệu lạnh băng: “Mộ Nhất Hàng, anh muốn chú nhớ lâu một chút, để chú nhớ, người của anh chú không được động vào, cũng không phải người chú có thể tùy tiện sai bảo.”
Tên này dám nhân lúc anh không có mặt ở đây, phái người của anh đi tìm vật tư, hừ, giờ phải dạy dỗ một bài học mới được.
Mộ Nhất Hàng nén chịu cơn đau như muốn thủng não, con ngươi đỏ quạch phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộ Nhất Phàm: “Mộ.. Nhất.. Phàm.. tôi nói cho anh biết, tôi không những sai được người của anh, còn có thể khiến bọn họ chết bên ngoài, không thể quay về nữa.”
Mộ Nhất Phàm biến sắc, lập tức gia tăng uy lực kích thích não bộ Mộ Nhất Hàng.
Mộ Nhất Hàng không thể chịu nổi nữa, kêu thảm lên.
Mộ Duyệt Thành đoán được nguyên do, mặt hơi biến sắc, lập tức hô: “Tỷ thí kết thúc, Mộ Nhất Phàm thắng.”
“Sao?”
Đám binh lính còn muốn xem Mộ Nhất Hàng đánh trả Mộ Nhất Phàm thế nào ngẩn cả ra.
Đại thiếu gia thắng?
Đại thiếu gia thắng thật rồi sao?
Nhưng mới tỷ thí được mấy phút chứ?
Họ mới chỉ chớp mắt một cái, trận tỷ thí đã kết thúc rồi?
Mộ Nhất Hàng thân là dị năng giả cấp bốn, cứ như vậy bị Mộ Nhất Phàm đánh bại sao?
Như vậy, rốt cuộc Mộ Nhất Phàm là dị năng giả cấp mấy, mà trong thời gian ngắn như vậy có thể đánh bại Mộ Nhất Hàng cơ chứ?
Tất cả binh lính đều nhìn Mộ Nhất Phàm bằng ánh mắt sùng bái, thậm chí có vài binh lính còn hối hận vì sao trước đó mình không chọn Mộ Nhất Phàm, có thể dẫn năm người không có dị năng đi ra ngoài tìm vật tư, hẳn năng lực không tồi mới phải, sao bọn họ lại không chọn anh ấy chứ?
Nhóm binh lính cho rằng Mộ Nhất Phàm sẽ thắng lớn tiếng reo hò: “Trưa nay có thể ăn nhiều hơn rồi!”
Mộ Duyệt Thành thấy Mộ Nhất Phàm ngồi trên người Mộ Nhất Hàng không động đậy, lập tức quát to: “Nhất Phàm, con còn không mau đứng dậy.”
Ông thấy Mộ Nhất Phàm vẫn không động đậy, bước nhanh về phía trước, kéo tay Mộ Nhất Phàm: “Con làm cái gì thế?”
Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, cười cười nhìn Mộ Duyệt Thành đang tức giận: “Bố, bố căng thẳng như vậy làm gì, chỉ là đột nhiên con nhận ra Nhất Hàng giống con, nên không nhịn được mà nhìn thêm mấy cái, Nhất Hàng, chú nói có đúng không?”
Mộ Nhất Hàng đau đến gần như hôn mê bất tỉnh, căn bản không biết anh đang nói gì.
Mộ Duyệt Thành thấy đầu Mộ Nhất Hàng đẫm mồ hôi, liền biết Mộ Nhất Phàm ra tay không hề nhẹ, ông trầm mặt, cả giận mắng: “Nhất Phàm, con…”
Ông còn chưa dứt lời, một binh lính vội vã chạy vào thao trường: “Báo cáo!”
Mộ Duyệt Thành thu hồi cơn tức, dời mắt nhìn binh lính: “Chuyện gì?”
“Đội ngũ hơn nửa tháng trước ra ngoài tìm vật tư đã về rồi ạ.”
Mộ Nhất Phàm lập tức hỏi: “Ở đâu?”
“Ngoài kia, họ….”
Không đợi binh lính nói hết lời, anh đã chạy ra khỏi thao trường.
