thể trở nên mạnh hơn.
Người khác không biết nhưng anh Cẩu biết, yêu cầu của Giang Ninh đối với họ chính là muốn họ trở thành ba mươi con sói hung ác, có thể mạnh đến nỗi cắn chết được loại cao thủ như Tàn Kiếm!
“Các anh eml”
‘tiều thôi!”
“Ông đây liều!”
Lúc này.
Tỉnh thành.
Giang Ninh vừa rời đi, ông Phó liền bặt tăm.
Quản gia Triệu nói với bên ngoài là ông Phó đột nhiên bệnh nặng rồi, trước mắt chỉ có thể yên tĩnh nghỉ dưỡng, không hy vọng bị bất kỳ ai làm phiền.
Trong thời gian ngắn, không chỉ ông Phó mà đến Tàn Kiếm cũng không rõ tung tích.
Hai người giống như biến mất tăm, cả tỉnh thành đều không tìm được tung tích của hai người.
Tin tức giống như dịch bệnh vậy, lan truyền cực nhanh.
Còn có tin tức truyền ra từ nội bộ hội sở mặt nạ, nói ông Phó bị hạ độc, chút nữa là mất mạng, mà người hạ độc.
đã bị Tàn Kiếm chém thành hai mảnh!
Nghe được tin này, mấy người Chương Trình bị dọa đến ngây ngốc, càng có chút hoảng sợ.
Từ gián điệp của họ báo lại, tin này rất có khả năng là thật.
Nhưng ông Phó không phải vừa gặp Giang Ninh sao, sao.
đột nhiên bị trúng độc rồi?
Không lẽ là do Giang Ninh làm? Điều này không thể! Tin tức nói đó là người ẩn thân trong câu lạc bộ nhiều năm, lúc đó Giang Ninh còn chưa xuất hiện.
Mấy người Chương Trình không thể không hoảng, thuộc hạ tinh nhuệ của họ vừa bị Giang Ninh dần cho một trận, gãy tay gãy chân trong thời gian ngắn căn bản không thể hồi phục.
Bây giờ tỉnh thành không có ông Phó trấn giữ, áp lực bên ngoài lập tức lớn hơn.
“Rốt cuộc là thế nào, quản gia Triệu nói sao?”
Chương Trình gấp gáp, “Sao ông Phó lại bị trúng độc?
Rốt cuộc là ai làm!”
Cao Phi cán răng, sác mặt trắng bệch: “Quản gia Triệu đóng cửa không gặp ai, hội sở mặt nạ cũng tạm thời đóng cửa, có người nhìn thấy bảo là Tàn Kiếm đưa ông Phó rời khỏi tỉnh thành trong đêm, giống như… đang trốn kẻ thù nào đó, rất hoảng loạn”
Sắc mặt của Chương Trình càng khó coi.
Đương nhiên hắn biết ông Phó nhiều năm nay có rất nhiều kẻ địch, đặc biệt là vị ở tỉnh Lâm Hải, thuộc hạ có.
năm anh em nhưng bị Tàn Kiếm giế t chết thành ba anh eml Món nợ này, không đội trời chung!
Ông Phó trúng độc, sợ là do người đó giở trò, bây giờ ông Phó gần chết, người đó còn có thể nhịn được sao?