Thì ra còn có thể đạt được linh khí.
– Hai Điểm Tạo Hóa hay là linh khí..
Ôn Tri Hành hơi do dự, cuối cùng bỏ qua linh khí Hỏa Viêm Nhận.
Một, hắn hiện tại cũng không tu hành đao pháp gì, hai là bởi vì linh khí cần bước vào Khí Động Cảnh mới có thể tùy ý sử dụng.
Hắn bây giờ vẫn nên lựa chọn Điểm Tạo Hóa thích hợp hơn.
Trong Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám có thể mở ra 2 Điểm Tạo Hóa mảnh vỡ đã xem như nhân phẩm đại bạo phát.
Điểm Tạo Hóa+2.
Sau đó Ôn Tri Hành tiếp tục rút ra Điểm Tạo Hóa, đạt được vẫn là Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám.
Chỉ là lần này, hắn mới đạt được một chút Điểm Tạo Hóa.
Điểm Tạo Hóa +1.
– 9 Điểm Tạo Hóa rồi.
Ôn Tri Hành nhìn bảng thuộc tính, trong lòng mừng thầm.
Còn kém một điểm nữa.
Là có thể thăng cấp Tĩnh Tâm Chú.
Đúng lúc này, một nữ tử phong vận quần áo tả tơi, từ trong mây đen bay ngược ra, cắn răng phóng về phía Vạn Diệu Cung.
– Là.. Là Phượng phó cung chủ!
Giữa không trung có người nhận ra người tới, chính là phó cung chủ Vạn Diệu Cung, Phượng Nhược Ly.
Phượng Nhược Ly lại bị người đuổi giết!
Sắc mặt mọi người Vạn Diệu Cung kịch biến.
Keng!
Trong mây đen truyền đến một tiếng kiếm khí ra khỏi vỏ.
Một đạo kiếm quang màu vàng giống như kinh hồng từ xa bắn tới.
Ong!
Kiếm quang khẽ chấn động, phát ra kiếm minh.
Tất cả mọi người bị kiếm quang hấp dẫn, không khỏi dừng động tác lại.
Phượng Nhược Ly thần sắc lập tức đại biến, tốc độ của nàng nhanh hơn nữa, trong nháy mắt sẽ tiến vào trong trận pháp.
Phốc!
Nhưng mà vẫn là chậm!
Mi tâm của nàng đột nhiên nứt ra một lỗ máu.
Kim sắc kiếm khí từ trong đầu của nàng xuyên thấu ra.
Huyết hoa bắn tung tóe, nở rộ trên không trung, giống như Mạn Châu Sa Hoa nở rộ, vô cùng yêu diễm.
– Phượng phó tông chủ!
Mọi người Vạn Diệu Cung kinh hãi không thôi, kiếm quang kinh diễm kia quá mức cường đại, chẳng lẽ..
Sau một khắc, đã thấy thân thể Phượng Nhược Ly hóa thành một đoàn huyết vụ, tất cả máu nhanh chóng thu lại, nhanh chóng khôi phục hình người.
– Này.. Đây là thần thông.. Vô Ngã Huyết Thân..
Trong mây đen, có người khẽ ồ một tiếng, rõ ràng không nghĩ tới Phượng Nhược Ly còn có thủ đoạn bực này.
Phong Nhược Ly ánh mắt oán độc xoay người nhìn lại, thân hình lập tức chìm vào trong đại trận.
Người này thấy thế còn muốn ra tay, lại bị một người khác ngăn cản.
– Không có cơ hội nữa, đi thôi.
Người này dường như không cam lòng, nhưng vẫn buông tha ra tay, theo một người khác nhanh chóng rời đi.
Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng và kết thúc nhanh hơn
Mây đen tan hết, thiên địa sáng sủa, chỉ có đại trận lóe ra ánh sáng rực rỡ kia nói cho mọi người biết tất cả những gì vừa rồi thật sự đã xảy ra.
Ôn Tri Hành thấy không còn náo nhiệt, cũng chuẩn bị xoay người trở về.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, kì thực cảm xúc phập phồng.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại thủ đoạn đại thần thông giả này.
Vừa rồi một kiếm kia thật sự kinh diễm, hắn nhìn thấy nhiệt huyết sôi trào.
– Làm tốt lắm.
Yêu nữ nơi này không có một cái hàng tốt.
Chỉ tiếc, không giết chết Phượng Nhược Ly.
– Ôn sư đệ, Ôn sư đệ..
Đúng lúc này, ngoài viện truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Ôn Tri Hành quay đầu, chỉ thấy Trương Thiên Thành đang nhìn chung quanh, lén lút lẻn vào.
– Trương sư huynh, sao huynh lại tới đây?
Ôn Tri Hành thấy bộ dáng như chó nghịch, hơi cảm thấy kỳ quái.
– Sư đệ, đi vào phòng trước rồi nói.
Trương Thiên Thành hạ giọng, bước nhanh vào trong phòng.
Trong lòng Ôn Tri Hành khẽ động, trực tiếp đi theo vào nhà.
Hắn đã đoán được hôm nay Trương Thiên Thành tìm mình có chuyện.
– Ôn sư đệ, gần đây đã xảy ra chuyện gì?
Vừa vào phòng, Trương Thiên Thành liền mở miệng hỏi.
Mấy ngày gần đây, hắn muốn tìm Ôn Tri Hành, kết quả lại bị chặn lại.
Những người này miệng giữ kín như bưng, cho dù là hắn cũng không chiếm được tin tức.
Mãi cho đến hôm nay, mới tìm được cơ hội.
– Chỉ là tu dưỡng mấy ngày, không có đại sự gì.
Ôn Tri Hành lắc đầu, sắc mặt khó coi.
Việc này hắn cũng không nói nhiều.
Trương Thiên Thành thấy Ôn Tri Hành không muốn nói, cũng không miễn cưỡng.
Gã cũng biết không phải chuyện tốt.
– Có phải sư huynh thiếu đan dược, ta nơi này còn một ít.
Trương Thiên Thành liên tục xua tay, ý bảo không cần như thế, lập tức nghiêm nghị nhìn Ôn Tri Hành:
– Ôn sư đệ, sư huynh hôm nay tới tìm ngươi nói một câu thật lòng, ngươi muốn tiếp tục như vậy sao?
– Sư huynh, ngươi đang nói cái gì?
Ánh mắt Ôn Tri Hành lóe sáng, trong lòng biết rõ.
Hắn đã sớm chờ Trương Thiên Thành tìm hắn nói việc này, hiện tại rốt cục đã tới.
Chính Dương Tông cái đùi này, là thời điểm ôm lấy.