Như vậy, Hứa Hàn Thiên ắt phải ở phía sau.
Nhìn dòng sông đang chảy, một cảnh tượng u ám hiện ra trước mắt Hứa Hàn Thiên.
Một cậu bé không may bị rơi xuống ao, vùng vẫy điên cuồng ở dưới nước để cầu cứu, cảm giác ngột ngạt như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, khó chịu đến cực điểm.
Anh nhắm mắt lại, đôi tay siết chặt thành quyền, gian nan tiến lên phía trước.
Cho đến khi, một giọng nói xuyên qua thời gian vang lên bên tai: “Anh có sao không?”
Hứa Hàn Thiên mở mắt ra, đón nhận một ánh mắt nghi hoặc.
Hình U đi được nửa đường thì phát hiện phía sau không có động tĩnh nên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Hàn Thiên dừng bước không tiến lên.
Biểu hiện này rất giống với dáng vẻ sợ nước lúc trước của một người nào đó, vì vậy cô ngay lập tức nghĩ đến: “Anh sợ nước sao?”
Hứa Hàn Thiên do dự gật đầu.
Hình U hiểu ra, đề nghị với anh ta: “Hay là anh ở lại đây chờ chúng tôi quay về.”
Vừa dứt lời, vòng đeo tay thông minh của Hình U nhấp nháy đèn đỏ, đây là tổ tiết mục nhắc nhở bọn họ rằng nhất định phải đi cùng nhau.
Hình U nhíu mày, quay đầu lại thương lượng với Minh Trầm: “Chúng ta dẫn anh ấy đi đi?”
Đội CP không thể tách ra, thế nên chỉ có thể đưa Hứa Hàn Thiên sang sông.
Tầm mắt của Minh Trầm lướt qua cô rồi dừng lại trên người Hứa Hàn Thiên: “Cầm cổ tay thôi, đừng nắm tay.”
Cầm cổ tay?
Không nói thì không để ý, nhưng vừa nói thì cô mới nhận ra hôm nay Hứa Hàn Thiên mặc áo dài tay…
Đại khái thì đây chính là tính chiếm hữu của vị hôn phu chăng?
Sự cấp tòng quyền*, Hình U đưa tay ra: “Chúng ta cùng đi thôi.”
*Sự cấp tòng quyền: Sự việc khẩn cấp thì nên tùy tình hình mà linh hoạt.
Hứa Hàn Thiên nhìn theo tiếng gọi.
Dưới ánh mặt trời, bàn tay trắng nõn như ngọc duỗi về phía anh, tỏa sáng một cách tinh tế.
Trong cơn hốt hoảng, dường như lại được nhìn thấy cô gái đã bơi về phía anh lúc anh sắp chết đuối.
Vì thế, anh vững vàng nắm lấy bàn tay đó.
Bàn tay của Hình U rất nhỏ, làn da hơi lạnh.
Ngay một giây tiếp theo, anh cảm nhận được đối phương hơi rụt tay lại theo bản năng.
Hứa Hàn Thiên ngước mắt, vẫn không buông ra.
Tiêu Kỳ đã sớm qua được bờ bên kia, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cười khẽ.
Ba người này đúng là thú vị.
Sau khi đi qua cầu độc mộc, Hình U lập tức rút tay ra.
Hứa Hàn Thiên nhìn chằm chằm bàn tay trượt đi như con cá, ngón tay vẫn duy trì tư thế uốn cong vừa rồi, trong lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng.
Một chai xịt chống muỗi cỡ nhỏ được buộc ở đầu cầu, Tiêu Kỳ gỡ xuống rồi xịt lên cánh tay: “Ở đây có chai xịt chống muỗi, nhưng chúng ta nhiều người như vậy chắc không đủ dùng rồi.”
Hình U nhìn xung quanh, thuận thế nói tiếp: “Chắc hẳn trên đường vẫn còn vài chai khác.”
Tiêu Kỳ đưa cho cô chai xịt chống muỗi: “Mọi người đều xịt một chút đi, xung quanh đây nhiều cây cối hoa lá, rất dễ thu hút muỗi.”
Hình U nâng cánh tay lên, bên trên đã có hai nốt mẫn đỏ.
Cô cầm cái chai bằng tay trái, sau đó xịt vào cánh tay phải, nhắc nhở Minh Trầm bên cạnh, “Giơ tay lên, tôi xịt cho cậu hai cái.”
Trái lại Minh Trầm thật sự không hề khách khí, trực tiếp đưa cách tay về phía này, sau đó dính lại một chỗ với cánh tay cô.
Còn nói một cách đúng lý hợp tình: “Xịt đi, tránh để lãng phí.”
Hình U: “…”
Đây là đang tăng diện tích mặt cắt ngang sao?*
Diện tích mặt cắt ngang (có thể được gọi là vùng tiếp xúc với các đối tượng khác): là diện tích của một vật thể hình học bị cắt bởi một mặt phẳng, kích thước của diện tích tiếp xúc giữa vật thể ba chiều và bề mặt lưỡi cắt sau khi cắt ngang, do đó các phương pháp cắt ngang khác nhau sẽ có diện tích mặt cắt khác nhau. Hiểu nôm na là tăng diện tích mặt cắt ngang là tăng diện tích tiếp xúc với đối tượng khác.
Còn trong truyện thì mình hiểu là hai cánh tay sát gần nhau thì xịt một lần sẽ dính cả hai (vì lúc này đang tăng diện tích tiếp xúc) nên Minh Trầm mới nói tránh để lãng phí. Thật ra mình khá ngu toán hình nên nếu có hiểu sai thì các bạn cứ góp ý nhé, mình sẽ sửa lại ạ <3
Cô hừ nhẹ một tiếng, chỉ vào cánh tay vừa xịt của mình, lẩm bẩm nói: “Cậu chùi hết hơi sương trên tay tôi rồi.”
Sau khi hai người dùng xong, Hình U đưa chai xịt chống muỗi cho Hứa Hàn Thiên.
Đồ vật vừa mới bàn giao, Hình U đã bị còng tay kéo đi.
“Làm gì đó?” Hình U nắm lấy dây xích của còng tay, muốn kéo anh dừng lại, nhưng lại thấy Minh Trầm đẩy nhánh cây ra, nơi đó có treo một cái chai.
Hình như là một loại gia vị.
Hình U lập tức tiến lên, lúc này mới thấy rõ logo trên chai, là một chai giấm.
Minh Trầm gỡ dây thừng ra, thành công lấy được đồ vật, như đang thuận miệng hỏi: “Thứ này không tồi, đúng không?”
Hình U nhíu mày theo bản năng: “Tôi không ăn giấm.”
Minh Trầm hừ lạnh: “Tôi ăn.”
Người vừa rồi còn nói đi hết con đường rồi mới quay về lấy đồ, lúc này đã trực tiếp cầm cả chai giấm trong tay.
Hình U kinh ngạc: “Từ khi nào mà khẩu vị của cậu trở nên nặng như vậy?”
Minh Trầm cười khẩy: “Tôi thích.”
“Ồ.” Hình U chế nhạo một tiếng, “Có cần tự hào như vậy không.”
Hiện tại cô cảm thấy những bình luận phóng đại về Minh Trầm trên mạng toàn là giả dối, sáu năm trôi qua, người đàn ông này vẫn trẻ con như trước.
[Hình U U, em hãy lắng nghe thật kỹ giọng điệu nặng nề của Minh Trầm Trầm!] [Đỉnh thiệt, công khai thừa nhận là mình ghen luôn mới ghê] [Mỗi lần hai người này đấu võ mồm là ta nói hài ẽ, nhìn chẩu chẩu] [Làm ơn hãy khóa hai người này đến hết chương trình luôn đi]Đi thẳng về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy bảng chỉ dẫn, và cả thùng carton bên cạnh chứa đầy thức ăn.
Tiêu Kỳ vui vẻ kiểm tra đồ bên trong: “Bữa tối hôm nay đã đến.”
Hình U hít sâu một hơi, đột nhiên nghĩ đến: “Nhưng chúng ta cầm nó về bằng cách nào?”
Cô vẫn nhớ rõ cây cầu độc mộc lúc tới đây.
Hình U và Minh Trầm không có cách nào ôm thùng qua sông, Hứa Hàn Thiên mắc chứng sợ nước, nên chỉ còn lại Tiêu Kỳ.
Mặc dù vậy, nhưng để Tiêu Kỳ ôm một thùng carton qua cầu độc mộc thì chỉ sợ là không đơn giản.
Trong lúc mọi người đang khó xử, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tấm thẻ: “Mười điểm đổi được một túi mua sắm.”
Mười điểm mới đổi được một cái sao?!
Hóa ra là đã ở chỗ này chờ bọn họ.
Hình U vẫn đang một lòng trông ngóng tích lũy được 100 điểm tỏ ra vô cùng sầu não: “Tổ tiết mục đang muốn vắt kiệt chúng ta đây mà.”
Minh Trầm lật tấm thẻ: “Nó cũng không quy định là ai đổi điểm, chúng ta có thể chia đều.”
Mỗi người bị trừ năm điểm cho hai chiếc túi, Minh Trầm và Hứa Hàn Thiên chịu trách nhiệm về những món đồ nặng, chỉ là lúc qua sông, Tiêu Kỳ phải phụ trách chiếc túi của Hứa Hàn Thiên.
Lúc qua cầu, Tiêu Kỳ vẫn đi phía trước.
Vì xách theo túi đồ, tốc độ chậm lại rất nhiều, biểu hiện của Tiêu Kỳ có phần tốn sức: “Mình phải cẩn thận một chút mới được.”
Thấy sắp đến bờ bên kia, cơ thể của Tiêu Kỳ đột nhiên chao đảo.
Minh Trầm đi ở phía sau thuận thế đỡ lấy.
Tiết trời nóng bức, người con gái mặt áo ngắn tay.
Khóe miệng của Hình U hơi co rút.
Minh Trầm buông tay rất nhanh, sau khi qua sông an toàn, Tiêu Kỳ nhoẻn miệng cười với anh: “Cảm ơn, cũng may là có anh, nếu không có lẽ bây giờ tôi đang bơi ở dưới sông rồi.”
Người mồm mép hài hước rất dễ mang đến chủ đề, nhưng Minh Trầm không nhìn cô ấy, chỉ thản nhiên nói “Không có gì” rồi dẫn Hình U đến gốc cây, sau đó dựa vào trí nhớ để thu thập tất cả những thứ mà anh đã thấy khi đi ngang qua.
Trở lại lều bên khu đất bằng phẳng, một ngày bội thu.
Trên mặt đất có một lò nướng BBQ, Phó Diệc Bạch mang một túi than carbon trở về, Minh Trầm đặt điện thoại xuống bàn, Ôn Tuấn ôm củi khô đến để đốt lửa trại.
Buổi tối, mọi người cùng nhau ngồi nướng BBQ.
Trải qua mấy ngày ở chung và có những hiểu biết nhất định về nhau, nhưng hiếm khi có được một buổi tụ họp như vậy, bỏ điện thoại xuống rồi cùng ngồi ăn uống tán gẫu, trên mặt các cô gái đều đong đầy ý cười.
Vài chàng trai không để lộ cảm xúc ra ngoài, Phó Diệc Bạch thì cười hì hì cả ngày, Minh Trầm và Hứa Hàn Thiên có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều.
Hai người mạnh ai nấy nướng đồ ăn.
Hình U không biết khi nào các món trên vỉ nướng được coi là đã chín, khi ngửi thấy mùi thơm thì không nhịn được hỏi: “Trên này có món nào chín chưa?”
Vừa dứt lời, Minh Trầm và Hứa Hàn Thiên đứng ở bên cạnh đồng thời đưa vài xiên thịt cho cô.
Hình U: “…”
Thật ra cũng không cần khoa trương như thế đâu.
Tiêu Kỳ đứng ở phía đối diện xem náo nhiệt, nhưng không quá coi trọng nó: “Hai người lấy nhiều xiên thịt cùng một lúc như vậy, cũng không chừa cho tôi một ít.”
Vừa rồi Tô Mông Mông chạy đến bên cạnh uống nước, lúc trở lại thì thấy trên đĩa vẫn chưa có gì: “Ơ, thịt xiên của em đâu?”
Hình U được nhận một lần hai bên đồ ăn, đặt xiên thịt lên đĩa rồi đưa cho Tô Mông Mông: “Đây, thịt nướng thơm ngon đã chuẩn bị xong cho em.”
Tô Mông Mông lập tức cười tít mắt: “Cảm ơn chị nha.”
Hạ Úy Lam ngồi ở phía sau nhìn thấy cảnh này, bàn chân khẽ nhúc nhích, đế giày chà sát lớp sỏi đá bên dưới mặt đất.
Đáy lòng không khỏi giễu cợt: Đúng là giả tạo.
Hạ Úy Lam thì thầm với người bên cạnh bằng giọng điệu nói chuyện phiếm: “Em thực sự tò mò không biết Hình U đã làm gì mà khiến Hứa Hàn Thiên đột nhiên trở nên chủ động như vậy.”
Gương mặt Ôn Tuấn dịu dàng: “Có thể là vì nhiệm vụ.”
Hạ Úy Lam cười cười: “Em thấy không giống.”
Giữa chừng, Tô Mông Mông đề xuất chơi trò chơi: “Mọi người có chơi qua trò “Thêm chữ” bao giờ chưa?”
Hình U là người đầu tiên lắc đầu: “Chưa.”
Sau vài ngày tiếp xúc, cô chợt phát hiện tính cách của Tô Mông Mông có phần giống với Khương Ngải Chanh, thế nên, kiểu người này đương nhiên hợp tính với cô.
Phó Diệc Bạch “tình cờ” ngồi bên cạnh cô cũng giơ tay lên: “Tôi biết, nó là thêm một từ vào sau một từ để có thể nối thành một câu, đúng không?”
Tô Mông Mông gật đầu: “Không sai, mọi người có muốn chơi không?”
Hình U tỏ thái độ: “Chị có thể.”
“Được chứ, nghe thôi đã thấy thú vị.” Mọi người lần lượt phụ họa.
“Thua có bị phạt gì không?”
“Thế thì phạt Lời thật lòng hay đại mạo hiểm?”
“Được luôn.”
Trò chơi này tuy lỗi thời nhưng chơi trong những buổi tụ tập bạn bè thì thực sự rất vui.
“Chờ một chút, em sẽ dùng điện thoại lắc ra từ khóa.” Tô Mông Mông ho nhẹ một tiếng, mở một ứng dụng nào đó, sau đó lắc hai cái, trên màn hình hiện ra dòng chữ: “Bạn gái.”
Phó Diệc Bạch ngồi bên tay trái trả lời theo thứ tự: “Bạn gái tôi.”
Hạ Úy Lam: “Tôi không (có) bạn gái.”
Ôn Tuấn: “Tôi không có bạn gái.”
Tiêu Kỳ: “Tôi có bạn gái không?”
Hứa Hàn Thiên: “…”
*Giải thích:
Quy luật của trò chơi là thêm một từ vào sau một từ để có thể thành một câu hoàn chỉnh
Từ khóa “Bạn gái” = 女朋友
HDB: “Bạn gái tôi” = 我女朋友 (HDB là người bắt đầu, mọi người sẽ đi theo người đầu tiên)
HUL: “Tôi không (có) bạn gái”= 我没女朋友 (Những từ in đậm là từ mà nhân vật thêm vào)
ÔT: “Tôi không có bạn gái” =我没有女朋友
TK: “Tôi có bạn gái không?” = “我有没有女朋友?” (Thêm một từ “有” này vào nữa thì sẽ biến thành câu hỏi)
Trong vòng năm giây mà không đáp lại thì coi như thua cuộc, Hứa Hàn Thiên mở màn thất bại.
Mỗi người có thể chọn lời thật lòng hoặc đại mạo hiểm, Hứa Hàn Thiên đã chọn cái phía trước.
Tô Mông Mông trực tiếp dùng điện thoại để lấy câu hỏi: “Kể tên ba thứ mà anh sợ hãi.”
Hứa Hàn Thiên suy tư rồi nói: “Rắn, động vật có lông, nước sông.”
Tô Mông Mông không biết lý do nên có chút tò mò: “Nước sông?”
Hứa Hàn Thiên lời ít ý nhiều mà giải thích: “Lúc nhỏ không may bị rơi xuống nước nên có bóng ma tâm lý.”
Nghe anh ta nói như vậy, trong đầu Hình U hiện lên cảnh tượng buổi chiều.
Thảo nào Hứa Hàn Thiên không dám đi qua cây cầu độc mộc, hóa ra là do lúc nhỏ bị rơi xuống nước nên đã để lại bóng ma trong lòng.
Điều này khiến Hình U nhớ tới người nào đó cũng đã từng trải qua loại chuyện như vậy, thuận miệng nói: “Thực ra, nếu anh sợ hãi thì có thể thử khắc phục dần.”
Hứa Hàn Thiên đan mười ngón tay vào nhau: “Có thử qua, nhưng không được.”
Chỉ cần đứng ở bên cạnh một ao nước sâu, toàn thân sẽ trở nên cứng đờ, những hình ảnh chết đuối cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến người ta cảm thấy khó thở.
Cho nên về sau dứt khoát tránh xa.
Hình U gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục.” Tô Mông Mông lắc lắc điện thoại, sau một hồi cũng không thấy hiện lên, “Chờ đã, điện thoại bị lag rồi.”
Trong lúc Tô Mông Mông cố gắng khởi động lại ứng dụng, những thứ trên vỉ nướng cũng đã chín, Minh Trầm tiện tay gắp chúng ra.
Ứng dụng đã khởi động lại thành công, một từ khóa mới bật lên trên màn hình: Thích.
Tô Mông Mông giơ điện thoại lên, hướng màn hình về phía một người: “U U, chị mau nhìn đây đi.”
Điện thoại ở khoảng cách khá xa, Hình U rướn cổ, nhìn chữ trên màn hình rồi nói theo bản năng: “Thích…”
Lời đã nói ra không thể rút lại, năm giây sau cô chỉ có thể thêm vào một từ: “Thích cậu!”
Minh Trầm ở bên cạnh nhướng mày.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã có vô số ánh mắt từ ngoài màn hình đến những người có mặt tại đây đều đồng thời đổ dồn về phía anh.
Lửa than cháy sáng rực rỡ trong mắt Minh Trầm, anh bình tĩnh đưa xiên thịt trong tay cho Hình U, cong môi nói: “Tôi thích cậu.”