Anh không mấy quan tâm lời cô nói, Tần Lãng nhanh chóng mặc áo vào. Dù bệnh nhân này tỏ vẻ không muốn hợp tác nhưng cô vẫn làm tròn trách nhiệm của người lương y, Ninh Mịch lấy giấy bút ra kê đơn thuốc cho anh. Cô đang nghĩ “cậu nhóc” có thể đã đánh nhau nên mới bị thương như vậy. Kê xong toa thuốc, cô cầm tờ giấy đưa cho anh:
– Chị không có sẵn thuốc ở đây, em đến hiệu thuốc mua theo toa này là được. Chị có ghi số điện thoại của chị trong đơn thuốc, bảy ngày sau cắt chỉ cứ gọi cho chị.
Anh chỉ liếc mắt ngang toa thuốc một cái rồi phớt lờ:
– Không cần.
Tần Lãng thốt ra một câu nói vô cảm rồi đứng dậy muốn rời đi. Nhưng bác sĩ Triệu với biệt danh ” có máu liều” thì nào để anh dễ dàng bước khỏi cửa. Cô lập tức nắm lấy cổ tay anh giữ lại, giọng nói vô cùng nghiêm túc:
– Em phải uống thuốc chứ. Một lát nữa hết thuốc tê sẽ rất đau. Dù sao cũng là vết thương hở, không thể hời hợt như vậy.
Anh không đoái hoài đến lời nói lẫn thành ý của cô, dẫu vậy Ninh Mịch vẫn dúi đơn thuốc vào tay anh. Tần Lãng im lặng không đáp lời, lạnh lùng quay lưng rời đi. Cô cũng không nói thêm gì nữa, “cậu nhóc” cứng đầu này khiến cô thật sự bất lực.
Bước gần đến cửa, anh đột nhiên đứng khựng lại đầy bất thường. Ninh Mịch cảm thấy khó hiểu khi anh một mực muốn rời khỏi đây nhưng bây giờ lại chần chừ. Cô bước đến cạnh anh xem sao rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
– Sao em không về đi?
Tần Lãng vẫn lặng thinh không đáp, tuy nhiên ánh mắt anh lại nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, cuối cùng cô đã phát hiện một con gián bé nhỏ đang nằm trên sàn, ngay trước mặt anh.
Dường như Ninh Mịch đã nhận ra điều nào đó. Cô nở nụ cười rồi lấy một miếng khăn giấy, điềm tĩnh cúi người bắt gọn lấy con gián.
Xong việc cô liền giơ tay đang cầm con gián được gói trong khăn giấy ra trước mặt anh và cất lời:
– Nhóc à, em sợ gián sao?
Dù bị cô nói trúng tim đen nhưng anh vẫn không chịu thừa nhận vì Tần Lãng cảm thấy như thế rất mất mặt.
– Không có.
Miệng tuy phũ nhận nhưng chân anh lại bất giác bước lùi về sau. Ninh Mịch chắc chắn “cậu em trai” sợ gián nên càng có hứng thú trên đùa.
– Có thật là em không sợ?
Anh càng lùi về sau thì cô lại càng tiến gần về phía anh để trêu chọc. Thật không ngờ một chàng trai cao lớn như anh lại sợ một con gián nhỏ bé.
– Mau vứt đi.
Anh muốn cô bỏ con gián, nhưng Ninh Mịch nào dễ dàng buông tha cho “cậu nhóc” lì lợm vì hiếm lắm mới có cơ hội nắm được điểm yếu của anh.
– Sao lại vứt? Em bảo không sợ mà. Nhóc nhìn kỹ xem, con gián này cũng đáng yêu lắm.
Tần Lãng rất ghét bị người khác chọc ghẹo, mặt anh lúc này đã cau có đến khó coi, tuy đang sợ nhưng lại trông rất hậm hực.
– Bẩn chết được, mau vứt đi cho tôi. Nếu không thì đừng trách.
Cô mỉm cười thích thú khi thấy anh liên tục né tránh vì sợ gián.
– Em đang hâm dọa chị sao? Vậy nếu chị không vứt thì em định làm…
Cô chưa kịp nói hết câu thì Tần Lãng đã chụp lấy bàn tay Ninh Mịch đang đưa về phía anh rồi kéo mạnh cô đứng sát vào anh. Cô ngước mắt nhìn anh trong sự bất ngờ. Tần Lãng siết chặt cổ tay cô rồi liên tục bước lên phúa trước, cố ý kéo cô đi lùi về sau. Đến khi lưng cô kề sát vách, anh ghì cách cánh tay cô lên tường rồi nói:
– Chị nghĩ tôi sẽ làm gì chị?