“Tự giới thiệu với Diệp Lệnh Úy một chút, tôi tên là Lý Kính, có thể là cậu đã nghe qua tên của tôi, nhưng chuyện này không quan trọng, từ giờ trở đi người cậu quen mới thật sự là tôi.” Tay Lý Kính cầm hạt dưa, cắn một cái, sau đó nói.
Cao Lâm Hạo: “…”
“Đúng là chịu không nổi mày mà, xin mày mau mau xuất bản sách đi hại đời đi.” Trần Phong Bảo ghét bỏ ra mặt, nhưng vừa nhìn Diệp Lệnh Úy lại tươi cười xán lạn: “Tôi tên là Trần Phong Bảo, là bạn của anh Lan, cậu có thể gọi tôi là Bảo Bảo.”
Cao Lâm Hạo:…………..
Hai người đó sáp lại quá gần nói chuyện, Diệp Lệnh Úy định lùi lại hai bước, bỗng nhiên Phí Lan vươn tay kéo cậu lùi về sau rồi nhìn Trần Phong Bảo nói: “Ăn nói kiểu gì đấy?”
“Thôi được, vậy cậu có thể gọi tôi là anh Phong Bảo.” Trần Phong Bảo bị luồng khí lạnh lẽo từ Phí Lan làm cho da đầu tê dại, cậu ta sợ rồi nên phải túm cái đuôi đang vểnh lên về.
Phí Lan: “. . .”
Cao Lâm Hạo cười phá lên, đến mức nếp nhăn ở đuôi mắt cũng hiện ra: “Sao tao cảm thấy tên của mày vô cùng giống với mấy công việc thấp hèn* vậy cà? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Diệp Lệnh Úy không hề cười, cậu rất lễ phép không giễu cợt người khác: “Tôi tên là Diệp Lệnh Úy, bán khoai lang*.”
(*) Raw cả hai chỗ này đều giống với ý “học không xong thì lớn lên đi hốt rác/bán vé số” ở Việt Nam mình. Nhưng mà nghề nào không phạm pháp cũng đáng quý nha mọi người không nên nói như thế.
Cao Lâm Hạo ngạc nhiên, sau đó lại tiếp tục cười phá lên.
“Ha ha ha ha ha ha Diệp Lệnh Úy cậu đừng có nể mặt Trần Phong Bảo mà tung hứng với nó, không chừng sau này nó thật sự sẽ đi làm công việc thấp hèn đó.” Cao Lâm Hạo nhịn cười: “Còn cậu chắc chắn sẽ không đi bán khoai lang nướng đâu.”
Diệp Lệnh Úy cũng nhoẻn miệng cười.
Phí Lan không tham gia vào mấy kiểu đùa giỡn ồn ào này, hắn chỉ vươn tay vỗ gáy Diệp Lệnh Úy: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Hắn biết rõ Diệp Lệnh Úy vô cùng thông minh, bây giờ lại càng rõ hơn. Diệp Lệnh Úy đánh Cao Lâm Hạo một gậy rồi quay đầu cho một quả táo để Cao Lâm Hạo quyết một lòng với mình. Lúc Cao Lâm Hạo đang nói mấy lời đùa gây tổn thương cho Trần Phong Bảo, cậu vì sợ Trần Phong Bảo xấu hổ nên không ngại lấy mình ra làm trò cười.
Nghe giọng điệu của Trần Phong Bảo sau khi nói chuyện với Diệp Lệnh Úy là hiểu.
Trần Phong Bảo cũng bị Diệp Lệnh Úy nắm thóp được rồi.
Cao Lâm Hạo cười trong chốc lát, sau đó cậu sực nhớ ra một chuyện, quay qua hỏi Lý Kính: “Mấy ngày trước mày bảo nhuộm tóc mà? Sao tao thấy nó vẫn màu đen vậy hả?”
Lý Kính bảo, cậu ta là một người sáng tác, ánh mắt buồn bã thôi chưa đủ, còn phải có màu tóc tang thương nữa, thế là cậu ta muốn nhuộm tóc thành màu bạch kim u buồn.
Lý Kính cười cười không đáp lại, vén một nhúm tóc ra.
Bên dưới tầng tóc đen mỏng manh là màu bạch kim chói mù mắt.
! ! ! ! ! ! ! !
Cao Lâm Hạo chửi thề một câu: “Má nó, mày đưa tiền mau! Không là tao đi méc đó!”
Diệp Lệnh Úy đứng xem hai người bọn họ đánh nhau, cậu ngẩng mặt lên nhìn Phí Lan: “Tôi cũng muốn nhuộm tóc.”
Phí Lan liếc nhìn cậu, hỏi: “Cũng muốn nhuộm màu bạch kim à?”
Diệp Lệnh Úy lắc đầu: “Tôi muốn nhuộm màu hồng nhạt cơ.”
Phí Lan: “. . .”
Đề nghị không được Phí Lan thông qua, Diệp Lệnh Úy đành lôi kéo Cao Lâm Hạo: “Tôi cũng muốn nhuộm tóc, nhuộm màu hồng nhạt ấy.”
Cao Lâm Hạo không chút nghĩ ngợi đáp: “Cậu nhuộm gì cơ? Thuốc nhuộm tóc có hại cho cơ thể cậu lắm, còn thằng Lý Kính là chê mạng của mình quá dài mới đi nhuộm, nó chắc chắn sẽ chết sớm, nếu không tin tôi sẽ. . . “
Cậu ta còn chưa nói xong đã Lý Kinh bị nện cho ngu người.
Diệp Lệnh Úy vội vàng rời khỏi chiến trường.
–
Thứ bảy cho nghỉ sớm, mới năm giờ rưỡi chiều đã được ra về, chủ nhật là ngày nghỉ nhưng bọn học sinh vừa mới bị kiểm tra nên đứa nào đứa nấy đều uể oải, rất nhiều học sinh nam bị cắt tóc mái kiểu chó gặm, lại còn bị bắt bỏ hết mấy đôi giày thể thao lòe loẹt.
Vì được nghỉ nên mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ một mình Diệp Lệnh Úy cúi dầu chậm rì thu dọn cặp sách, dáng vẻ cậu vô hại, Lâm Sơ Đông ngẩn người ngắm không chớp mắt, những chuyện làm người ta khó mà chịu nổi kia dường như không phải do cậu trai trước mặt này làm.
Trong thâm tâm Lâm Sơ Đông luôn có một giọng nói tẩy trắng cho Diệp Lệnh Úy: Chắc chắn cậu ấy không muốn làm như vậy.
Cậu ấy có nỗi khổ tâm.
Lúc Diệp Lệnh Úy đeo cặp lên, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Sơ Đông đứng ở hành lang, tay chân đối phương luống cuống khi bị bắt quả tang.
“. . .”
Diệp Lệnh Úy rất khó hiểu, Lâm Sơ Đông bị sao vậy? Cậu đã nói hay đã làm cái gì đâu.
Nhưng Diệp Lệnh Úy không có ý định phản ứng lại Lâm Sơ Đông, trong lòng Diệp Lệnh Úy, Nguyên Tùng còn tốt hơn Lâm Sơ Đông. Con người có kẻ tốt kẻ xấu, tốt thì tốt hẳn, xấu cũng xấu hoàn toàn. Còn cái loại người dây dưa dài dòng lưỡng lự như Lâm Sơ Đông khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Cậu ta sẽ làm hại rất nhiều người.
Nguyên thân cũng đâu phải người đầu tiên bị Lâm Sơ Đông lừa gạt.
Lâm Sơ Đông mang lại cho người khác cảm giác “Chỉ cần chúng ta kiên trì cơ hội sẽ đến”.
Lâm Sơ Đông không hề biết Diệp Lệnh Úy đang nghĩ gì trong đầu, cậu ta tiến lên phía trước, hơi ngập ngừng: “Lúc đó tôi cũng muốn đưa đồng phục cho cậu.”
Lúc này Diệp Lệnh Úy mới quan sát cậu ta một chút, đúng thật là có mặc áo khoác đồng phục.
Nhưng áo bên trong đâu?
Diệp Lệnh Úy lộ ra vẻ mặt tò mò hỏi cậu ta: “Vậy còn cậu thì sao?”
Lâm Sơ Đông bị Diệp Lệnh Úy nhìn, cảm thấy rằng đối phương vẫn còn thích mình, cậu ta hốt hoảng nói: “Tôi không quan tâm, không có việc gì cả, tôi. .”
“Cậu có sợ cô Lý không? Nếu cậu bị xử lý kỷ luật thì không thể tham gia thi đấu đâu, còn phải viết cả kiểm điểm.” Diệp Lệnh Úy tốt bụng nhắc nhớ đối phương, cậu không biết Lâm Sơ Đông đang muốn làm cái gì nữa.
Chuyện này đến chính Lâm Sơ Đông cũng không biết.
Lâm Sơ Đông im bặt đi.
Không tham gia thi đấu thì không có cơ hội vào Thân Đại, Kinh Đại…
Cậu ta do dự.
Diệp Lệnh Úy cười một tiếng, giọng cậu rất dịu dàng, Lâm Sơ Đông không nghe ra hàm ý từ nụ cười của cậu, trái tim cậu ta đập loạn xạ.
“Bị kỷ luật… bị kỷ luật tôi cũng không sợ!” Lâm Sơ Đông cắn răng nói.
Diệp Lệnh Úy chơi đủ rồi, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, cậu nhìn Lâm Sơ Đông khẽ nói: “Không cần đâu, cậu phiền lắm, chỉ cần cách xa tôi ra là được.”
Lâm Sơ Đông trơ mắt nhìn Diệp Lệnh Úy bước ra khỏi phòng học đi đến hành lang, cậu ta bèn theo sau, vẫn không thể tin được như cũ: “Tháng trước cậu vẫn nói là cậu thích tôi mà.”
Thích tôi… thích tôi…
Lâm Sơ Đông đang nói thì bị Diệp Lệnh Úy lạnh lùng nhìn lướt qua, rất nhanh, nhanh đến mức mang lại ảo giác toàn thân ớn lạnh.
“Tôi nào dám thích cậu, Lâm Sơ Đông.” Đôi mắt Diệp Lệnh Úy được phủ lên một lớp sương trắng, mềm mại yếu đuối làm người ta muốn móc cả tim gan ra dỗ cậu.
Diệp Lệnh Úy tiếp tục vờ như không nhìn thấy được sự hối và áy náy của Lâm Sơ Đông, tiếp tục thấp giọng nói: “Tôi không thể sống được bao lâu nữa, cậu cũng biết tim tôi có bệnh tim mà, tôi chỉ muốn sống vui vẻ một chút, còn những chuyện không vui tôi không muốn làm nữa, tôi buông tha cậu nhé, cứ như vậy đi.”
Lâm Sơ Đông ma xui quỷ khiến tiếp tục đứng đó nhìn Diệp Lệnh Úy đi xuống lầu, bóng lưng gầy gò yếu ớt của cậu trai khắc sâu vào trái tim Lâm Sơ Đông, nhất thời làm cậu ta cảm thấy cực kỳ xót xa.
Cậu ta đã quên mất không lâu trước đây Diệp Lệnh Úy còn cười cợt bảo cậu ta ghê tởm, chà đạp lòng tự trọng của cậu ta ở dưới lòng bàn chân.
Giờ đây cõi lòng cậu ta chỉ tràn đầy sự hối hận, nếu lúc trước cậu ta không cố tình đối xử lúc nóng lúc lạnh với Diệp Lệnh Úy thì hay rồi.
Diệp Lệnh Úy bước đi chầm chậm trên hành lang, cuối cùng dừng hẳn lại, buông mắt nhìn Phí Lan đang đứng ở phía dưới, chưa kịp thu lại khuôn mặt thờ ơ, chế giễu thì bị bắt quả tang.
“Vui lắm à?” Phí Lan hỏi.
“Vui lắm.” Diệp Lệnh Úy không hề nói dối, thoải mái thừa nhận, cậu còn hỏi ngược lại Phí Lan: “Cậu nghe lén sao?”
Phí Lan nhếch miệng đáp: “Em trai yêu đương, anh trai đây phải vội vã đi kiểm tra một chút nên không thể tính là nghe lén được.”
Yêu đương? Với Lâm Sơ Đông?
Diệp Lệnh Úy nhíu mày, lách qua Phí Lan đi xuống dưới: “Tôi không thích cậu ta.”
Trạng thái của cậu chuyển nhanh đáng sợ, mặt mày nhăn tít lại ngay.
Diệp Lệnh Úy bước đi chưa được mấy bước đã lùi về, sán lại gần bả vai Phí Lan, sau đó dụi vào cổ hắn, Phí Lan nhẹ nhàng đỡ cái trán Diệp Lệnh Úy: “Cậu là chó con đấy à?”
“Sao trên người cậu lại có mùi máu?” Diệp Lệnh Úy rất nhạy cảm với mùi hương, mùi máu là mùi bình thường rất ít ngửi thấy nên dễ phát hiện ra.
Phí Lan đẩy nhóc con nhạy cảm một cách quá đáng ra, thản nhiên đáp: “Trên đường đụng vào một người mổ heo.”
Diệp Lệnh Úy: “. . .” Cậu cảm thấy lý do này rất vô lý, vô lý tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Phí Lan đã không muốn nói, Diệp Lệnh Úy sẽ không truy hỏi đến cùng, dù sao cũng là việc riêng của người ta.
Phí Lan quay lại lấy điện thoại để quên trong lớp, bước lên lầu vừa khéo đụng trúng Lâm Sơ Đông đang đeo cặp. Hiện tại Lâm Sơ Đông không ưa gì Phí Lan nhưng vẫn nói xin lỗi.
Phí Lan thờ ơ đáp lại một câu không sao.
Lâm Sơ Đông chạy xuống mấy bậc cầu thang lại chạy lên đuổi kịp Phí Lan, thở hồng hộc nói: “Cậu có thể… có thể cách xa Diệp Lệnh Úy một chút không? Tôi… tôi thích cậu ấy.”
Dứt lời, cậu ta cảm thấy hai gò má như nóng lên, vừa căng thẳng vừa nghĩ bản thân vô lý, nhưng cậu ta muốn Diệp Lệnh Úy cảm nhận được rằng mình thích cậu ấy.
Hơn nữa, cảm giác thẳng thắn như thế sẽ tốt hơn.
Phí Lan ngẩn ra, sau đó bật bười: “Cậu biết tôi là gì của cậu ấy không?”
Lâm Sơ Đông lắp bắp hỏi: “Là gì cơ?”
“Tôi là anh trai cậu ấy.” Phí Lan nói.
Phí Lan hơi nhức đầu, Diệp Lệnh Úy đột nhiên hứng khởi làm cho Lâm Sơ Đông quay như chong chóng. Bây giờ cậu ta cũng coi hắn thành đối thủ mất rồi.
Mặc dù xét theo một khía cạnh nào đó, hắn đúng thật là đối thủ của Lâm Sơ Đông.
Lâm Sơ Đông là lớp trưởng nên thường có ấn tượng với thông tin của bạn học cùng lớp, đặc biệt là Diệp Lệnh Úy. Cậu ta lén để ý rằng Diệp Lệnh Úy ngoài có hai anh trai ruột còn có một đống anh em họ hàng. Lâm Sơ Đông là thanh niên rất nghiêm túc, cậu ta cho rằng Phí Lan có họ hàng với Diệp Lệnh Úy thật.
Lâm Sơ Đông lập tức trở nên cẩn thận hơn, còn không quên hỏi Phí Lan: “Ngại quá, cho tôi hỏi chút được không? Cậu là người anh nào của Diệp Lệnh Úy thế?”
Phí Lan: “. . .”