Kha Đình nghĩ thầm nếu cậu để ý bảng thành tích toàn khối kỹ hơn, sẽ không hỏi ra câu này đâu.
“Không.” Một lúc lâu sau, Trần Cảnh Thâm qua quít nói, “Tra cho người khác.”
Chim chóc đến dạo một vòng lại bay đi. Dụ Phồn nhìn chằm chằm nhánh cây trơ trụi đó, khẽ chậc một tiếng.
–
Trên đường tan học về, Dụ Phồn tiện thể mua một phần hoành thánh.
Gần đây nhiệt độ không khí tăng trở lại, cậu hơi lười nấu nướng.
Về lại khu nhà, nghe thấy tiếng chơi mạt chược trong cửa, nét mặt Dụ Phồn khẽ thay đổi, động tác lấy chìa khóa ra lập tức ngừng lại.
Một lúc sau, cảm nhận được bên cạnh có ánh mắt đang dõi theo mình, Dụ Phồn quay đầu, đối diện với ánh mắt đang ló đầu ra từ góc cầu thang.
Cô nhóc ngồi trên bậc thang, đang nhô đầu ra, chớp chớp mắt nhìn cậu.
Thấy Dụ Phồn bỗng nhiên nhấc chân đi tới, nhóc hơi luống cuống không biết phải làm sao.
Dụ Phồn bước vài bước tới cầu thang, ngồi xổm xuống giống như lần trước.
“Sao lại ở đây?” Cậu nhìn thoáng qua cặp sách sau lưng nhóc con, hỏi.
“Ba với mẹ vẫn chưa….Về nhà.” Cô nhóc nói xong, bụng chợt khẽ sôi ục lên một tiếng.
Nhóc ôm bụng, mặt hơi đỏ lên.
Dụ Phồn đáp ừ, cong ngón tay lên, đặt hoành thánh xuống bên cạnh nhóc: “Ăn đi.”
Nói xong, cậu đứng dậy chuẩn bị đi xuống, góc áo bỗng bị giữ chặt lại.
Cô nhóc ngẩng đầu nhìn cậu, lại nghiêng đầu qua, nhìn vào cửa phòng nhà Dụ Phồn.
Nhóc vẫn chưa nói gì, Dụ Phồn lại chợt nâng tay lên, xoa nhẹ hai cái lên tóc nhóc.
Sau đó nghiêng người xuống lầu, dùng chìa khóa mở cửa vào phòng.
Mấy người đàn ông bên trong đang vây quanh bàn chơi mạt chược. Bọn họ nghe thấy tiếng động quay đầu lại, đối diện với gương mặt lạnh tanh của Dụ Phồn, động tác và âm thanh không khỏi thả nhẹ đi.
Chỉ có Dụ Khải Minh, thấy cậu còn cố ý tăng lớn âm lượng lên.
Dụ Phồn làm như không nhìn thấy quay người về phòng, khóa cửa phòng lại, đôi cha con chẳng hề giao lưu lời nào.
“Anh Minh, đấy là con anh à? Lớn lên cũng đẹp trai thế, chỉ là sao trông hơi dữ, vào phòng cũng không bảo ai câu nào. Là cãi nhau hay sao thế?”
“Lần đầu cậu gặp con trai của cậu ta phải không?” Một người khác quen thuộc nói, “Quan hệ của cậu ta với con trai vẫn vậy, không dễ chịu gì.”
“Khỏi cần quan tâm nó, quen rồi.” Dụ Khải Minh đẩy bài xuống, “Ù!”
Không qua bao lâu, cửa phòng lại mở ra.
Dụ Phồn đi ra từ trong, cậu thay quần áo khác, rõ ràng là vừa vào trong tắm.
Dụ Khải Minh ngậm thuốc, liếc mắt nhìn cậu: “Trời tối mù rồi mày còn đi đâu?”
Dụ Phồn không phản ứng ông ta, đi ra lối vào xỏ giày.
“Mẹ mày tao đang nói chuyện với mày đấy.” Dụ Khải Minh vỗ bàn.
Dụ Phồn mở cửa bước ra ngoài.
Dụ Khải Minh tức đến mức muốn chửi người, lại thấy động tác Dụ Phồn ra ngoài bỗng nhiên dừng lại, sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn qua____
“Dụ Khải Minh, tôi nhắc nhở ông một câu.”
Cậu lạnh lùng nói, “Ông còn dám đụng vào cửa phòng của tôi lần nữa, đừng trách tôi bẻ sạch răng cửa của ông.”
Dụ Phồn nói xong, đóng cửa rời đi.
Trong nhà yên tĩnh mất mười mấy giây.
Dụ Khải Minh dụi tắt điếu thuốc, lập tức nổi sùng: “Mẹ nhà nó, hôm nay ông không cắt bỏ miệng nó____”
“Đừng đừng đừng đừng!” Người bên cạnh nhanh chóng đến kéo ông ta lại, “Trẻ con nói vớ vẩn thôi, đừng tính toán với nó….”
“Đúng thế đúng thế, không cần thiết đâu, đây đây đây đánh bài tiếp đi.”
Dụ Khải Minh cũng không dám đuổi theo thật, có người cản ông ta lại rồi, ông ta chỉ giả vờ giả vịt thêm một lúc, mới ngồi xuống lại lần nữa.
“Em nói với anh này, anh Minh, có nhiều cách trị trẻ con lắm. Em dạy cho anh, anh cứ cắt 10 ngày nửa tháng phí sinh hoạt của nó, đảm bảo qua một thời gian là nó ngoan ngoãn nghe lời lại ngay.”
Dụ Khải Minh cười nhạo, ném bài mạt chược ra: “Đồ ngu mới cho nó phí sinh hoạt.”
“Hở?” Người kia sửng sốt, “Anh không để tiền cho nó à? Vậy phí sinh hoạt của nó lấy từ đâu ra?”
Dụ Khải Minh nhả một hơi khói: “Lúc ông nội với mẹ nó đi để lại một ít cho nó.”
“Chị dâu….Đi sớm vậy á? Là bị bệnh, hay là thế nào?”
Nhắc tới cái này, ánh mắt Dụ Khải Minh thoáng chốc trở nên âm u.
Người bên cạnh nhỏ giọng nói lại: “Không, hồi trước chạy theo người ta____”
“Phì!” Dụ Khải Minh quay đầu nhổ nước bọt, chửi rủa, “Con đĩ hư hỏng! Nhắc tới lại xui, chó đẻ….”
“Rồi rồi rồi, đừng nói nữa, nhắc đến chuyện xấu này làm gì? Đánh bài đi, còn chơi nữa không?”
–
Dụ Phồn đến quán net thường hay đến.
Lần này trong quán không có người, cậu tìm được một ghế xem như thoải mái, ngồi vào đó chơi game một lúc.
Cậu chọn một game bắn súng. Game bốn người một đội, cậu muốn xếp trận một mình, nhảy xuống nơi nhiều người nhất trên bản đồ, rơi xuống đất nhặt súng giết người ngay, bị bao vây đánh chết thì lại vào ván mới, chơi hết cả tiếng đồng hồ như để trút giận.
Nhân vật trong game chết không biết bao nhiêu lần, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Là Vương Lộ An tag cậu trong nhóm chat.
Nhóm chat này không nhiều người, toàn là mấy tên cùng đánh bài hút thuốc với nhau.
【 Vương Lộ An: @- anh em à, cậu đang ở quán net phải không? Trai Ngầu hay đâu thế? Sao tôi lại thấy cậu đang online trong game thế nhở. 】
【 Vương Lộ An: Mẹ nó chứ, tôi gửi cho cậu hơn 10 tin nhắn trong game, cậu không trả lời tôi cái nào cả. @-】
Dụ Phồn cử động đầu ngón tay trả lời một câu “Không nhìn thấy”, sau đó gửi thẳng định vị vào trong nhóm.
Trong lúc chờ, cậu ngả người lên ghế, thuận tay lướt lên xem lịch sử trò chuyện.
Sau đó lướt đến một thông báo bỗng nhiên hiện lên trong nhóm____
[ Vương Lộ An mời s tham gia nhóm chat. ]?
Cậu ta kéo Trần Cảnh Thâm vào nhóm làm gì? Hẹn đánh bài hay hẹn hút thuốc?
Dụ Phồn nhíu mày, lại lười đánh chữ hỏi.
Trần Cảnh Thâm vào nhóm rồi cũng không nói gì. Chắc là vừa vào đã thấy đám Tả Khoan đang bàn ngày mai trốn học đi đâu, nên thẳng tay nhấn ẩn nhóm luôn.
【 Vương Lộ An: À, tôi chỉ hỏi vậy thôi, không tới được, tôi vừa đi mua sách luyện tập học bá giới thiệu, đang chuẩn bị làm thử đây. 】
Dụ Phồn không trả lời lại nữa. Cậu ném điện thoại lên bàn, tiếp tục một mình vào game.
Lại chém giết trong game thêm một tiếng, Dụ Phồn vừa định vào trận tiếp theo, ánh mắt thoáng liếc thấy thu ngân dẫn một đám người tới bên này.
Đám người này hình như là một nhóm cùng đến chơi game, nhiều người nói chuyện lớn, nghe thấy không có máy liền nhau đang định đổi quán khác.
Dụ Phồn nhìn thoáng qua mấy máy trống bên cạnh mình, đứng dậy tắt máy.
Gió đêm hơi lạnh. Càng về đêm, khu vực này càng đông người hơn, vô số cửa hàng ăn khuya mọc lên bên đường, hơi nước bốc lên nghi ngút, khiến cho con phố nhỏ này càng tăng thêm vẻ chen lấn nhộn nhịp.
Dụ Phồn ra khỏi quán net, đứng bên góc nhỏ rút một điếu thuốc lá, đang định châm lửa____
“Ư ử___”
Một tiếng rên khẽ bị đè nén.
Âm thanh này cách quá gần. Tay Dụ Phồn vẫn giữ nguyên động tác đốt thuốc, vô thức quay đầu qua, thấy một con Doberman đang chạy như điên về phía cậu.
Doberman đeo một cái rọ mõm kim loại, vòng cổ bằng da, phía sau còn nối liền một sợi dây xích. Dụ Phồn cảm thấy con này trông hơi quen quen, nó đã chạy tới bên cạnh cậu, sau đó dùng sức____
Dụi lên đùi cậu.
Nhìn vào cứ như muốn cắn cậu, người bên cạnh sợ đến mức hét lên một tiếng.
Nhưng đương sự lại chẳng hề nhúc nhích, còn cúi đầu đối diện với con chó chốc lát.
Dụ Phồn bị dụi hồi thần lại. Cậu cắn điếu thuốc chưa đốt, ngạc nhiên nương theo dây xích ngẩng đầu lên nhìn.
Sau đó trông thấy gương mặt vẫn bình tĩnh như thường, lại dùng hai tay nắm chặt dây xích, còn bị chó kéo chạy hơn nửa đoạn đường, Trần Cảnh Thâm.
Nhìn nhau không nói gì một lúc lâu.
Trần Cảnh Thâm: “Giúp tôi một việc được không?”
Dụ Phồn: “….”
“Tôi không dắt được nó.”