Cậu buồn ngủ lắm nhưng hệ thống lại xem phim suốt đêm nay. Nó nói muốn xem bộ phim đang rất hot《Thống yêu kiều của sếp thống bá đạo vác bụng bầu chạy trốn》, vậy nên có thể thuận tiện gác đêm.
Căn phòng rất yên tĩnh, Tô Triết Ngạn ngồi ngay ngắn ở trên giường, lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt đất.
Sở Thời Từ dụi dụi mắt, “Anh Ngạn, anh sao thế?”
Trên mặt Tô Triết Ngạn không có biểu cảm gì, nhưng Sở Thời Từ thấy hắn có chút ủ rũ.
Cậu gọi anh Ngạn ỏm tỏi cả buổi trời trên giường nhỏ, Tô Triết Ngạn mới nằm xuống giường mà vẫn nín thinh.
Hắn trằn trọc xoay người một hồi, sau đó đem robot lên giường và đặt nó ở cạnh mặt mình.
Bàn tay nhỏ và cứng rắn lạnh lẽo của robot chạm vào sống mũi của hắn. Tô Triết Ngạn đè tay nó lại, lạnh giọng nói: “Ngủ, đừng quậy nữa.”
Sở Thời Từ nghe thấy âm thanh giá trị sức sống tăng lên,【Giá trị sức sống +4, giá trị sức sống hiện tại là 55/100.】
Hệ thống miễn cưỡng dời mắt khỏi bộ phim cẩu huyết, hiếu kỳ hỏi:【Sao tăng lên nhiều thế?】
Sở Thời Từ bị bàn tay trắng nõn nắm chặt, đầu áp ở lên cái trán nhẵn nhụi, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Ta thấy tâm trạng của hắn không tốt bèn gọi hắn vài tiếng rồi sờ sờ hắn. Ta cũng không biết nữa…… Chắc là do hôm nay hắn mệt quá.”
Hệ thống mờ mịt à một tiếng rồi chạy về xem phim tiếp.
Có hệ thống gác đêm, Sở Thời Từ chìm vào giấc ngủ mà không hề lo ngại điều gì.
Thành phố bao phủ trong sương mù im lặng đến lạ thường, ánh sáng trên đầu con robot nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt cùng một tiếng nổ.
Trong đêm đen, Tô Triết Ngạn nhận thấy sự thay đổi của ánh sáng xung quanh, cảnh giác mở mắt ra.
Nhìn đèn báo hiệu tắt, hắn vừa cảm thấy hoảng loạn thì phát hiện hai tay của robot đang ôm đầu ngón tay của mình, điều này khiến hắn dần dần bình tĩnh lại.
Sau khi chìm vào giấc ngủ một lần nữa, Tô Triết Ngạn có một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ, hắn lại trở về khoang con nhộng và đang cầm di vật của cha mình ngắm nghía như thường lệ. Sau khi mở nắp hộp, hắn nhìn thấy một người đàn ông da trắng với mái tóc màu vàng. Không thấy rõ mặt nhưng cơ thể không có mùi, là một Beta.
Người đàn ông lẽo đẽo theo hắn và cứ kêu “Anh Ngạn! anh Ngạn!”. Khi hắn ăn cơm, người nọ sẽ dựa vào người hắn uống dầu. Khi hắn ngủ, người đó sẽ kéo dây ăng-ten trên đỉnh đầu và nói rằng muốn nghe tin tức buổi tối. Sau khi tắt đèn còn muốn cọ tới cọ lui trong lòng hắn nữa.
Tô Triết Ngạn không giỏi hoà đồng với mọi người, đến trong mơ hắn cũng không chịu được khoảng cách thân mật quá mức, nghĩ rằng ở chung với món đồ chơi bằng sắt sẽ thoải mái hơn nên đã lạnh lùng nói với người đàn ông nọ: “Mi biến trở về đi.”
Hắn tự nhận là mình chưa nói câu nào nặng lời nhưng người đàn ông lại khóc lóc chạy đi, vừa chạy vừa rỉ dầu. Buổi tối, hắn không yên lòng nên lần theo vết dầu trên mặt đất đi tìm.
Cuối cùng, hắn tìm thấy người đàn ông đang thoi thóp trong đám người ở chợ đêm. Một người ban ngày còn hoạt bát như ánh mặt trời lúc này lại thương tích đầy mình. Người đó bị một đám Alpha tra tấn đến không ra hình người, miệng vẫn gọi “Anh Ngạn, cứu tôi”.
Tô Triết Ngạn đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, ngồi ở trên giường thở phì phò.
Bộ quần áo mới thay ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn mò mẫm trong bóng đêm. Mồ hôi túa ra từ trên trán chảy vào mắt khiến mắt hắn đau nhói.
Sở Thời Từ đang ngủ ngon lành thì bị chiếc giường đung đưa đánh thức, cậu mơ màng lẩm bẩm: “Anh Ngạn? Sao thế?”
Sau đó cậu bị người nọ nắm lấy, xoa tới xoa lui rồi đột nhiên đánh thức cậu.
Tâm trạng của Tô Triết Ngạn đang rất tệ, hắn xoa cậu miết. Sở Thời Từ cảm thấy nếu mình cứ bị xoa thế này trong một hai năm nữa, chắc chắn mình sẽ còn bóng lưỡng hơn cả quả óc chó trong tay mấy ông cụ.
Tô Triết Ngạn có chút sạch sẽ, trước khi xoa robot thích rửa tay trước, sau đó mới dùng bàn tay sạch sẽ làm sạch robot. Hôm nay không biết đã bị cái gì kích thích mà không có cảm giác nghi lễ như mọi khi.
Sở Thời Từ hỏi hệ thống: “Anh Ngạn bị gì vậy?”
【Mơ thấy ác mộng, mới bật ngồi dậy y như phim kinh dị.】
“Sợ hãi?”
【Tôi thấy giống tức giận hơn.】
Đèn trạng thái trên đầu Sở Thời Từ đã hoạt động trở lại, nương theo ánh sáng yếu ớt, cậu nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Tô Triết Ngạn và cả sát khí trong đó.
Luồng sát khí này không tồn tại được bao lâu, từng chút một biến thành giận dữ và sợ hãi. Cuối cùng, nó hóa thành hơi nước, che đi đôi mắt xanh biếc.
Sở Thời Từ gọi một tiếng anh Ngạn, giọt nước mắt sắp rơi ban nãy trực tiếp rớt lên người cậu.
Cậu lại bị xoa vài cái, thậm chí khi đang ngủ say, bàn tay của Tô Triết Ngạn cũng thỉnh thoảng xoa xoa cậu.
【Giá trị sức sống+5, giá trị sức sống hiện tại là 60.】
……
Giá trị sức sống đến quá đột ngột, Sở Thời Từ suy nghĩ cả đêm cũng không biết rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cậu nghĩ không ra bèn chủ động chui vào tay của Tô Triết Ngạn cho hắn xoa. Xoa liên tục hơn nửa tiếng đồng hồ mà giá trị sức sống không hề nhúc nhích.
Đoán sai rồi, không liên quan gì đến cậu cả.
Trong những ngày tương đối rảnh rỗi, dù sớm hay muộn thì Tô Triết Ngạn cũng viết nhật ký. Sở Thời Từ muốn nhìn lén nhưng bị hắn túm lấy bằng một tay và còn bị che mắt lại.
Hệ thống thăm dò nhìn ra ngoài, lén lút tán dóc với cậu,【Tôi có thể thấy rõ hắn đang viết gì nè, để tôi đọc cho nghe.】
【”Giấc mơ thật đáng sợ, nhưng cũng may nó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Ở đây rất nguy hiểm, mình không muốn ở lại ngôi sao hoang vu nữa, mình muốn mang nó trở về đế quốc. Nhưng mình sẽ không vì vậy mà thay đổi giới tính, tạm thời chưa tìm được biện pháp để trở về.”】
【”Gần đây luôn có nhiều ký ức kỳ lạ, vừa hỗn tạp vừa lộn xộn, nhưng mình lại cảm thấy những ký ức đó thuộc về mình. Tiềm thức mách bảo rằng mình phải ở lại ngôi sao hoang vu, và có chuyện quan trọng phải làm. Thật rắc rối, phải xoa robot để giải toả căng thẳng.”】
【”Có đôi khi mình sẽ tự hỏi một vấn đề, rằng tại sao mình lại chấp nhất với việc viết nhật ký? Chuyện này không hề có ý nghĩa gì cả, lãng phí thời gian và còn có khả năng tiết lộ sự riêng tư nữa. Nhưng mình vẫn viết mỗi ngày, như thể việc viết nhật ký là rất quan trọng đối với mình vậy.”】
Hệ thống đọc một hồi, sau đó đột nhiên im lặng.
Sở Thời Từ đang nghe đến hào hứng: “Sau đó thì sao? Hắn không viết nữa hả?”
Giọng nói của hệ thống có chút kỳ quái,【Không, vẫn đang viết. Nhưng không viết chữ mà là đang vẽ, vẽ một viên đá dài màu đen.】
Nó tạm dừng một lát, chờ Tô Triết Ngạn vẽ xong mới nói tiếp: 【Còn có một quả cầu, phía dưới bên phải bị khoét rỗng, hắn vẽ một dấu chấm hỏi vào chỗ bị rỗng đó. Hắn nói rằng đây là những thứ mà hắn mơ thấy, lúc trước không có, mấy ngày gần đây mới xuất hiện những giấc mơ kỳ lạ này.】
【Hắn còn mơ thấy…… mình xé hết cuốn nhật ký?】