Với khuôn mặt đẹp thế này mà bị ghét bỏ sao? Nhà họ Vu toàn là một lũ mù!
Ở trong phòng bao còn một vài người khác, Vu Phùng Cửu không quen mấy người đó, họ đều là bạn của Giang Yến Cảnh.
“Ồi! Đó chính là em gái của cậu chủ Vu sao? Xinh quá đi!”
“Chỉ là người gầy gò quá. Nếu đầy đặn thêm một chút nữa đảm bảo sẽ xinh đẹp gấp trăm lần.”
“Để ý mới thấy, tại sao tôi thấy em ấy và cậu chỉ Vu không giống nhau mấy vậy?”
Người thanh niên đó vừa mới chỉ dứt lời, bên sườn eo đã bị một người khác huých mạnh một cái.
“Be bé cái mồm thôi, ở đây ai mà chẳng biết cô bé đó chỉ là con riêng của bố cậu ấy với một người phụ nữ ngoài chợ?”
Người đó nói tiếng rất khẽ, nhưng Hướng Đường Nghi trời sinh đã có một đôi tai rất thính, cô nghe thấy họ đang không ngừng xì xào bàn tán về mình, chủ đề cũng đổi dần từ ngoại hình của cô thành thân thế của cô, cả người bất giác cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô nhút nhát núp sau lưng của Vu Phùng Cửu.
Chỉ đứng sau chứ cũng không bám hẳn vào người anh.
Giang Yến Cảnh cảm thấy cô đang sợ hãi, liền tức giận đuổi mấy người kia ra ngoài, rồi sau đó ngồi xổm xuống, quay sang, dịu giọng dỗ dành cô.
“Đừng sợ nữa bé cưng, anh đuổi hết mấy bọn thất lễ đó rồi. Anh tên là Giang Yến Cảnh, cứ gọi anh là A Yến. Vậy tên của em là gì thế?”
Giang Yến Cảnh là một kẻ sống rất phóng đãng, qua lại với vô số người.
Anh ta không phải là người nổi tiếng, nhưng những người nằm cạnh anh ta đều là người nổi tiếng.
Đơn giản là vì anh ta đẹp trai, anh ta giàu, và cái mỏ của anh ta dẻo vô cùng.
Giọng nói nghe qua cực kì câu dẫn, nhưng, Hướng Đường Nghi lại bàng hoàng mà níu chặt lấy Vu Phùng Cửu, sợ hãi bám víu vào anh.
Trong đôi con người tràn ngập sự kinh hãi.
Mồ hôi lạnh chảy thành dòng trên khuôn mặt non nớt.
Hồi còn sống ở khu nhà cũ, có một người đàn ông là khách của Hướng Mãn Thanh.
Nhưng ông ta không nhắm vào Hướng Mãn Thanh, mà là cô.
Khi chuẩn bị cưỡng hiếp cô, ông ta cũng nói bằng một chất giọng mềm dẻo như vậy.
Thật may là đúng lúc đó có một người chuyển phát nhanh đến giao hàng, khi kẻ đó đang không chú ý, cô liền liều mạng giãy ra rồi thục mạng chạy ra khỏi nhà.
Chân không kịp đeo giày, dẫm lên đất sỏi đến chảy đẫm cả máu.
Cô khi đó là một đứa trẻ liều chết để giữ lấy mạng sống mong manh của mình.
Kể từ lúc đó, ngoài buổi tối ra, cô không bao giờ ở trong nhà nữa.
Giang Yến Cảnh hốt hoảng nhìn Hướng Đường Nghi tự nhiên bật khóc, chân tay luống cuống, giọng lưỡi níu cả lại.
Vu Phùng Cửu cũng vô cùng bất ngờ, tay anh cứng nhắc vỗ về lên tấm lưng nhỏ bất chợt dụi vào trong lòng mình.
“Ối! Anh, anh không cố ý làm em sợ đâu! Đừng khóc, đừng khóc nữa… Anh biết sai rồi! Để anh quỳ lạy em mười cái, em tha lỗi cho anh nhé!”
“Hu hu hu!”
“Cút!”
Vu Phùng Cửu đạp mạnh một cái vào người của Giang Yến Cảnh, lừ mắt đe dọa anh ta mau ngậm miệng lại.
Giang Yến Cảnh cũng biết mình càng nói thì mọi chuyện lại càng tệ hơn nữa nên biết điều mà làm động tác khoá miệng, đi ra ngoài gọi người làm một số món ăn ngọt cho trẻ con.
Hướng Đường Nghi không có nơi để dựa dẫm, trong phút chốc nhất thời đã ôm lấy người mà mình quen biết duy nhất.
Vu Phùng Cửu nhìn một khoảng áo lớn của anh bị nước mắt của cô thấm ướt, nhưng anh lại không cảm thấy ghét bỏ chút nào cả.
Điều này thật kì lạ với một người ưa sạch sẽ như anh.
Vu Phùng Cửu bế Hướng Đường Nghi ngồi lên đùi mình, hai bàn tay to lớn của anh có hơi chút vụng về lau đi những giọt nước mắt đang giàn ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang run lên.
“Tại sao lại khóc?”
Hướng Đường Nghi lắc đầu, vẫn thút thít không ngừng được.
Anh thở dài, thật chẳng biết làm sao nữa.
Phải làm gì bây giờ? Anh chưa từng dỗ dành ai cả.