Sau khi bắt mạch, Tần Di thở phào nhẹ nhõm, vừa lặng lẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Thanh Đường vừa truyền chân khí bảo vệ kinh mạch cậu, nhưng đồng thời hắn cũng càng ngày càng tự trách mình.
Chân khí trong cơ thể Thẩm Thanh Đường bị rối loạn, mơ hồ có dấu hiệu tim đập quá nhanh, một mặt là do sợ hãi, mặt khác, sự bức bách mà hắn phóng ra khi mất trí vừa rồi đã phá vỡ sự cân bằng của linh khí trong người Thẩm Thanh Đường.
Bên cạnh đó……
Còn có vết thương hắn cắn lên vai Thẩm Thanh Đường…
Tần Di ánh mắt tối sầm, cúi đầu nhìn xuống.
Chiếc áo khoác vải voan màu xanh da trời của Thẩm Thanh Đường đã bị hắn xé toạc một ống tay áo, để lộ chiếc áo lót trắng bên dưới, trên đó còn vương một vết máu đỏ sẫm, rất rõ ràng.
Tần Di đưa tay vén lớp nội y trắng của Thẩm Thanh Đường lên, bên dưới là làn da trắng sứ như ngọc và xương quai xanh tinh xảo.
Cũng may vết thương còn mới, không bị dính chặt vào áo, Tần Di rất dễ dàng cởi ra một nửa áo lót.
Hắn lập tức nhìn thấy hai hàng vết răng hung ác còn đang rỉ máu trên làn da trắng nõn, vết thương xung quanh vết răng đã thâm tím sưng tấy.
Tần Di:…
Cau mày, Tần Di vội vàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình sứ màu đỏ, Kim Sang Dược tốt nhất.
Nhưng vào lúc này, hắn xoa xoa thân bình, do dự một chút, đặt lại, thay vào đó là một bình sứ trắng đựng thuốc trị thương.
Thuốc trị thương trong lọ sứ màu đỏ có dạng bột, tính gây kích ứng cao, dễ để lại sẹo nhưng tác dụng cầm máu lại nhanh chóng.
Chai sứ màu trắng chứa thuốc mỡ, ít gây kích ứng và không dễ để lại sẹo nhưng phải lâu mới có tác dụng.
Tần Di đã mua chai này khi Mộ Phi còn nhỏ, sau này cũng không còn dùng đến nó nữa.
Suy cho cùng vẫn là không đành lòng để em ấy chịu đau.
Đầu tiên hắn dùng một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ lau vết máu trên vết thương, sau đó dùng đầu ngón tay hơi chai sần nhẹ nhàng lấy thuốc mỡ màu xanh ngọc mát lạnh trong suốt bôi lên vết răng gớm ghiếc từng chút một.
Tần Di thường giết người một cách dứt khoát, nhưng khi làm điều này, hắn lại tỉ mỉ đến kinh ngạc.
Lúc bắt đầu, hắn gần như nín thở, như thể sợ nếu thở mạnh một chút, những vết chai sần trên đầu ngón tay sẽ cọ vào khiến Thẩm Thanh Đường đau đớn.
Trong suốt quá trình, Thẩm Thanh Đường dựa vào trong lòng Tần Di, lông mi dài chỉ khẽ run lên vài lần, không lộ ra vẻ mặt quá đau đớn, hô hấp cũng dần ổn định hơn trước.
Nhìn thấy cảnh này, ánh sáng đỏ sẫm trong con ngươi Tần Di cũng dần dần dịu đi.
Nhưng vì còn nhớ rõ tình huống bên ngoài mật thất, Tần Di cẩn thận băng bó cho Thẩm Thanh Đường, mặc quần áo cho cậu rồi nhẹ nhàng bế cậu ra ngoài.
• •
Cánh cửa mật thất phát ra âm thanh trầm đục rồi từ từ mở ra.
Nghe thấy động tĩnh này, Mộ Phi lo lắng ngồi xổm bên ngoài lập tức nhảy dựng lên.
Y may mắn thời khắc cuối cùng khóa kịp cửa động, chặn lại tu sĩ đuổi theo mình, sau khi tu sĩ rời đi thì ở chỗ này chờ đợi.
Chỉ là lúc đó tình thế khẩn cấp, Mộ Phi lúc đầu còn quên nói cho Thẩm Thanh Đường biết Tần Di sắp phát điên, y chỉ kịp kêu lên một tiếng cuối cùng, không biết Thẩm Thanh Đường có nghe thấy không.
Mộ Phi cảm thấy vô cùng áy náy.
Lúc này, cửa đá mở ra, Mộ Phi đầu tiên nhìn thấy Tần Di với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó nhìn thấy Thẩm Thanh Đường tái nhợt và mềm yếu nằm trong ngực hắn, đôi mắt y đột nhiên trừng to.
Mộ Phi trong lòng giật nảy, theo bản năng muốn xông lên xem xét tình hình của Thẩm Thanh Đường, nhưng trong nháy mắt, lại bị một lực ép mạnh mẽ chặn lại.
Thanh âm lạnh nhạt của Tần Di vang lên: “Không có gì nghiêm trọng.”
Mộ Phi sửng sốt một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm, hốc mắt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: “Không sao thì tốt rồi.”
Mà lúc này, Tần Di ánh mắt lặng yên đảo qua.
Mộ Phi chú ý tới ánh mắt của Tần Di, lập tức ngẩng đầu, cau mày vẻ mặt dò hỏi.
Tần Di cúi đầu xuống, dùng áo choàng nhẹ nhàng che mắt và tai của Thẩm Thanh Đường, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Mộ Phi.
Lúc này, trong đôi mắt đỏ sậm của Tần Di dần hiện lên một tia hàn quang, một lúc sau hắn mới nói: “Mấy ngày kế tiếp ta trị thương cho Thanh Đường, Tiểu Phi đệ đừng chạy lung tung nữa.”
Mộ Phi tim đập thình thịch: “Vậy đệ nên làm gì đây?”
Tần Di ánh mắt băng lãnh: “Theo sát Mộ gia.”
Mộ Phi lập tức hiểu ra, vội đáp: “Được!”
Tần Di không quay đầu lại, ôm lấy Thẩm Thanh Đường, xoay người đi về phía phòng ngủ cách đó không xa.
Nhìn bóng lưng Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường rời đi, Mộ Phi dùng sức lau đi đôi mắt đỏ hoe.
Sau đó, y nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống trên bầu trời, nhún người một cái, hóa thành một con chim đa đa màu xám, dưới bầu trời mờ tối lặng lẽ bay ra khỏi động.
• •
Màn đêm dần dần bao phủ thành Lăng Dương, bầu trời đen kịt không có một vì sao, mặt trăng cũng ẩn hiện trong mây mù.
Hôm nay là mùng một.
Mộ phủ
Trà nóng sôi sùng sục và những chiếc cốc sứ cao cấp được quét vôi trắng bị đập xuống đất vỡ tan tành.
“Phế vật, đúng là phế vật!”
Vẻ mặt Mộ Diệp hung ác, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo không thể nhận ra, gã nhìn chằm chằm thủ vệ trước mặt, tức giận nói: “Luyện Khí tầng chín còn mang theo mấy người, vậy mà ngay cả hai tên nhãi nhép Luyện Khí tầng bảy và Luyện Khí tầng năm cũng giết không được? Còn sống có ích lợi gì?”
Thủ vệ sắc mặt cứng đờ, hiển nhiên là khiếp sợ, nhưng cũng chỉ có thể cố hết sức run giọng giải thích: “Theo Trần trưởng lão nói, hai kẻ tán tu kia tu luyện công pháp tà môn ngoại đạo, trên người đầy máu, có lẽ bọn hắn đang tu luyện tà pháp uống máu gì đó, bọn họ đều là tu sĩ chính đạo, không dám đối đầu với loại tà tu này.”
“Tà pháp gì?! Ta thấy bọn chúng đều là đám vô dụng!” Mộ Diệp lúc này vô cùng tức giận, hiển nhiên là không tin bọn họ giải thích.
Dù sao mọi người đều biết thân thế của Tần Di và Mộ Phi, thành Lăng Dương nhiều năm qua không có biến động, cho dù là tà tu, cũng không có chỗ cho bọn hắn tu hành.
Thủ vệ rốt cục không dám nói gì nữa.
Nhưng lúc này Mộ Diệp tức giận đến mức đi đi lại lại, giận dữ một hồi, trong đôi mắt hẹp dài chợt lóe lên một tia nham hiểm, dừng bước.
Sau đó gã cong môi: “Tà tu sao? Thú vị.”
Thủ vệ ở bên giật mình, không hiểu vì sao Mộ Diệp đột nhiên lại có vẻ tiếp nhận lời nói của Trần trưởng lão.
Sau đó, hắn ta thấy Mộ Diệp móc ngón tay về phía hắn ta: “Lại đây.”
Thị vệ vội vàng chạy tới.
Lúc này, Mộ Diệp lặng lẽ ghé vào lỗ tai thủ vệ, nhỏ giọng nói vài câu, trên mặt không biểu cảm gì, cuối cùng, gã nhìn tên thủ vệ đầy ẩn ý, hỏi: “Hiểu chưa?”
Sau khi thủ vệ phản ứng lại lời nói của Mộ Diệp, vẻ mặt của hắn ta đột nhiên thay đổi và trở nên tái nhợt.
Một lát sau, thị vệ không khỏi do dự nói: “Chuyện này… Lỡ như bọn họ không phải thì sao?”
Mộ Diệp cười lạnh: “Ngươi vừa rồi không phải nói Trần trưởng lão nói bọn hắn như vậy sao? Có Trần trưởng lão ra mặt, ngươi sợ cái gì?”
Thủ vệ lập tức mím môi, không dám nói thêm lời nào, chỉ có thể cúi đầu rời đi.
Mộ Diệp yên lặng nhìn thủ vệ đi xa, ánh mắt càng ngày càng sắc lạnh.