Sự xuất hiện đột ngột của một chiếc xe sang trong khu ổ chuột đã làm người ta chú ý đến rồi, chưa kể lại có một người đẹp lộng lẫy như vậy bước ra khỏi chiếc xe.
Trong phút chốc, những ánh mắt đầy sắc niệm của những người đàn ông kia đều hướng đến bóng lưng nhỏ nhắn của Tống Niệm Niệm.
Căn nhà mà Lục Tĩnh Hảo thuê là một căn nhà gỗ ở trung tâm thị trấn. Cửa không khóa, Tống Niệm Niệm bước vào thì thấy cô ấy đang ngồi trên giường khóc lóc thảm thiết.
“Hảo Hảo.” Tống Niệm Niệm ngồi xuống mép giường, “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sau lại khóc lóc như vậy?”
Nhìn thấy cô, Lục Tĩnh Hảo càng khóc to hơn: “Niệm Niệm, huh u, Niệm Niệm…”
“Hảo Hảo, nín khóc đã nào, có chuyện gì chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết.” Tống Niệm Niệm quen biết cô lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô buồn bã như vậy, hốc mắt đã đỏ lên hết rồi.
Lục Tĩnh Hảo thấy vậy thậm chí còn khóc thảm hơn: “Không có cách nào có thể giải quyết chuyện này đâu. Niệm Niệm, cậu nói xem, sao mình lại thích anh ta như thế chứ? Anh ta có gì tốt nào? Rõ ràng anh ta đối với mình hung dữ như thế, mà mình vẫn thích anh ta. Cậu không biết đâu, anh ta đúng là tên thối tha, huhuhu, anh ta thật sự đúng là tên thối tha!”
“…”
Tống Niệm Niệm còn chưa nghĩ ra làm thế nào để an ủi bạn mình, Lục Tĩnh Hảo đã lấy trong hộp giấy trên bàn cạnh giường ra một xấp giấy ăn, không để ý hình tượng, vừa xì mũi vừa nói: “Anh ta chính là một kẻ tâm thần, một tên biến thái. Không thích mình mà còn đòi quản mình, còn không chịu giữ khoảng cách với mình. Mình đi nhảy ở quán Bar thì liên quan cái rắm gì đến anh ta? Vậy mà anh ta, con mẹ nó, trước mặt bao nhiêu người như vậy, lại cho người lên khiêng mình đi, chẳng lẽ mình không cần mặt mũi sao!”
“Tôi thuê nhà sống ở khu nghèo nàn này để trải nghiệm cuộc sống thì có gì sai? Liên quan quái gì đến anh ta? Mình không chuyển đi, anh ta liền đuổi hết đàn ông thuê nhà gần đây đi. Niệm Niệm, cậu nói xem, anh ta có phải là có bệnh không? Nếu đã nói không thích mình, mình với anh ta không có chút khả năng nào yêu nhau, thế sao còn quan tâm đến mình nhiều thế để làm gì? Để mình hiểu lầm à? Căn bản là, mẹ kiếp, mình lại rất thích được như vậy? Mình sắp điên rồi, anh ta là đồ thối tha, ngày mai mình nhất định sẽ không thích anh ta nữa!”
“…”
Lục Tĩnh Hảo cứ nói như súng liên thanh như vậy khiến Tống Niệm Niệm không có cơ hội nói xen vào. Cô không biết Lục Tĩnh Hảo đang nói tới ai. Cô chỉ biết rằng, hình như bắt đầu từ hè năm nay, Lục Tĩnh Hảo đã hoàn toàn thay đổi.
Cô cũng không chỉ một lần hỏi Lục Tĩnh Hảo, người mà cô ấy thích là ai. Nhưng Lục Tĩnh Hảo đều không nói, chỉ nói rằng nếu như nói ra, Tống Niệm Niệm nhất định sẽ coi thường cô.
Trên thực tế, cô rất hiểu Lục Tĩnh Hảo, cô ấy là kiểu người ngoài miệng thì cứng rắn, trong lòng lại mềm yếu điển hình. Cô cũng là kiểu người ở trên mạng thì nói là người yêu cũ thật đáng chết, nhưng trong tim thì đau đớn quặn thắt lại.
Nhưng mà, thích một người không thế với đến thì có gì sai cơ chứ?
Lúc này, thậm chí cô còn bắt đầu ngưỡng mộ Lục Tĩnh Hảo. Ít nhất, cô ấy cũng biết người cô ấy thích trông như thế nào, ngược lại cô thì sao?
Cứ ngốc nghếch mà thích một người đến tận 6 năm, vậy mà hiện tại thì sao? Cô trừ việc biết anh là cơ trưởng chân dài, trẻ trung lại rất ngầu ra, những việc khác hoàn toàn không biết gì.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô không khỏi cuộn lên từng đợt đau đớn.
Cuộc trò chuyện với chị gái Tống Niệm Ly vào 6 năm trước lại hiện về trong tâm trí cô.
“Chị, chị có thể nói cho em biết tại sao anh ấy lại giúp em giải quyết hết rắc rối như vậy không? Sao lại để em ở lại trong nhà anh ấy?”
“…”
“Chị, chị có thể nói cho em biết không? Em rất muốn biết!”
“…”
“Chị à……”
Cô nhớ hôm đó cô đã hỏi chị rất nhiều lần nhưng chị không nói lời nào, cuối cùng khi sắp cúp máy, chị cô đột nhiên nói với cô:
“Niệm Niệm, biết nhiều quá cũng chẳng có gì tốt cho em, anh ấy là người tốt, để em sống trong nhà anh ấy là điều cuối cùng trong cuộc đời này chị có thể làm cho em. Em đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn. Em ở đó là an toàn nhất rồi. Trên đời này sẽ không có ai dám bắt nạt Tống Niệm Niệm em nữa!”
Gió đêm thổi mát rượi, Tống Niệm Niệm chỉnh lại chiếc ao kẻ thắt eo cho Lục Tĩnh Hảo, cô thở dài thườn thượt.
Cho đến tận bây giờ, cô không tài nào hiểu nổi tại sao chị gái lại yên tâm về chồng mình như vậy, tại sao từ hôm đó đến giờ chị cũng không hề liên lạc với cô nữa.
Những ngày này, cô ấy cứ suy nghĩ, có phải năm đó chị cô và chồng cô đã giao kèo gì đó với nhau, lấy cô làm quân cờ để thương lượng?
Tiếng rung của chiếc điện thoại di động trong tay cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô mở khóa ra nhìn thì thấy chính là tài xế taxi đã hủy chuyến xe mà cô đã đặt, viện cớ là do nơi này quá xa, cô thực sự tức giận và muốn chửi thề. .
Tức giận cầm điện thoại di động, định gọi một tài xế khác đến đây, nhưng cô lại liếc thấy một chiếc ô tô sang trọng đậu ở trung tâm thị trấn, còn có một người đàn ông đang dựa vào cạnh xe mà hút thuốc.
Thực ra buổi đêm thực sự rất tối, nhưng cô cảm thấy rằng ngay lúc này, trên đầu người đàn ông tràn ngập những chùm ánh sáng màu vàng ấm áp.
Mà những chùm ánh sáng lấp lánh kia cũng không chói mắt bằng người đàn ông này. .