Ngày ra toà, cô đứng ở vành móng ngựa, làm nhân chứng buộc tội Vũ Nghiêm. Tử Nguyệt đưa tay sờ lên bụng mình, trong lòng hỗn loạn vô cùng.
“Nhân chứng cô hãy kể lại toàn bộ sự việc cô thấy cho chúng tôi.” Phía quan toà đề nghị.
“Anh ta dùng con dao đâm đội trưởng Trần, đâm ông ta nhiều nhát tới chết. Chính mắt tôi đã nhìn thấy thưa quan toà.”
Vũ Nghiêm nghe cô khai, liền phóng tầm mắt nhìn cô, nhưng cô không nhìn hắn. Việc cô đổi lời khai làm cho quan toà một phen lộn xộn, chủ toà hỏi: “Ở đây cô khai là dùng súng, cô có đang tỉnh táo không?”
“Vâng có thưa quan toà, anh ta dùng dao đâm. Tôi nhớ chính xác là vậy.” Tử Nguyệt chắc chắn lời khai của mình. Ánh mắt cô kiên định nhìn về phía trước, cô làm cảnh sát, đương nhiên biết luật.
Mọi người bắt đầu bàn tán, Từ Khiêm từ bên ngoài chạy vào đá tung cửa. Anh cầm trong tay bảng xét nghiệm đưa lên quan toàn mạnh miệng lớn tiếng nói: “Cô ta có vấn đề về thần kinh, cô ta đang hoang tưởng và vu khống người khác!”
“Anh nói bậy.” Tử Nguyệt giả vờ gào lên.
Bệnh án của cô được trình lên, toà án xem xong bằng chứng mới thì ngưng việc xét xử lại để bàn bạc. Tử Nguyệt ngồi ở ghế chờ, Từ Khiêm đi lại ngồi kế bên cô, anh hỏi: “Cô rút lui à?”
“Anh nói gì vậy?” Tử Nguyệt giả vờ không hiểu.
“Tôi khám cho cô mấy lần, cô đâu có bệnh hoang tưởng. Cô là đặc vụ sao lại có thể mắc chứng bệnh đó.” Từ Khiêm rõ ràng từng chữ phân tích.
“Anh nói gì tôi không hiểu.” Tử Nguyệt đi ra chỗ khác ngồi, cô không muốn đối diện với anh. Việc cô làm bây giờ cũng chỉ theo cảm tính, chí ít cô không muốn đứa con của cô có người cha mang bảng án giết người.
A Lực đi tới tìm cô, anh nhỏ nhẹ hỏi: “Em không khoẻ ở đâu sao Tử Nguyệt?”
“A Lực nể tình nghĩa mấy năm của chúng ta vào sinh ra tử, anh để em lui đi.” Cô nhìn anh nói, giống như là cầu xin anh đừng dính líu tới chuyện này.
A Lực là người cô tin tưởng nhất, có nằm mơ cũng không ngờ anh bán đứng cô.
“Có ai đó uy hiếp em? Tử Nguyệt chúng ta đều là cảnh sát, phải vì chính nghĩa đúng không? Còn có… Cha của em đã chết dưới tay hắn như thế nào, em quên rồi sao?” A Lực ngồi xổm xuống trước mặt cô nói. Toàn bộ đều là lời đả kích.
Nếu Tử Nguyệt không nghe được cuộc nói chuyện hôm đó, không điều tra thì cả đời này cô đã bị lừa. Cô nhìn anh, lạnh lùng nhìn anh nói: “Được, vì chính nghĩa.”
“Tử Nguyệt, đưa đoạn video đó cho anh. Em ủy thác cho anh lấy lời khai, anh giúp em.”
“Không cần đâu. Em ổn!”
Tử Nguyệt từ chối ngay, cô nhìn anh cái nhìn đầy phức tạp…