Ngồi xuống ghế, Mạc Nhược Vũ ôm Bánh Bao trong lòng, cậu nhóc khẽ lay lay tay cô, ngửa đầu về sau nhìn cô nói: “Mami, daddy…”
“Lần tới mami bảo daddy thăm con được không?”
“Không muốn” Bánh Bao lắc đầu, vẻ mặt phụng phịu, vài giây sau liền mếu máo.
Mạc Nhược Vũ khổ tâm, khóc không ra nước mắt dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, daddy bận đi làm rồi, khi nào daddy làm xong đến thăm con, được không?”
“Được” Bánh Bao chớp chớp mi mắt ướt, vừa quẹt tay lau nước mắt vừa gật mạnh đầu.
Sức hút của Kiều Chính Hạo quả không phải tầm thường, khiến cho một đứa trẻ ngày nhớ đêm trông, Mạc Nhược Vũ xoa xoa sau đầu Bánh Bao, nếu đẻ một đứa đáng yêu như vầy thật đáng đồng tiền bát gạo.
Đồ ăn dọn lên, mọi người cùng ngồi vào bàn, Hải Lâm muốn làm thân với Bánh Bao, anh giơ tay định bế cậu nhóc đang ngồi trên đùi Mạc Nhược Vũ, cậu nhóc né người không cho anh ta đụng, ôm lấy cô cứng ngắt.
Thấy con trai đứng về phía Kiều Chính Hạo, Kỳ Ngọc cực kỳ không hài lòng nhưng không thể ép buộc, chỉ có thể từ từ tác động thay đổi. Kỳ Ngọc nói giọng ngọt ngào dụ dỗ Bánh Bao: “Bánh Bao, để bố Hải Lâm bế con, rồi bố Hải Lâm mua bánh cho con có được không?” Loading…
Bánh Bao không quan tâm lời Kỳ Ngọc, tựa đầu vào ngực Mạc Nhược Vũ tự chơi một mình, hai chân đung đưa hai bên hông của cô.
“Tức chết đi được, ai là người đẻ ra con mà con lại đối xử với mẹ như thế hả?”
Đáp lại sự bức xúc của Kỳ Ngọc, Bánh Bao làm lơ luôn cô, Trần Minh bất mãn kéo tay Kỳ Ngọc: “Đừng có suốt ngày la con, nó vẫn là con nít làm sao hiểu hết được”
“Không hiểu? Anh không thấy mỗi lần có Nhược Vũ nó liền phủi sạch quan hệ với chúng ta sao?” Kỳ Ngọc càng nghĩ càng giận, uổng công mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, nếu thử cho Bánh Bao sang ở với Mạc Nhược Vũ tầm một tuần thôi thì không chừng cậu nhóc sẽ quên luôn mặt bố mẹ ruột.
“Cậu hung dữ như vậy thằng bé mới không thèm” Mạc Nhược Vũ buồn cười, Kỳ Ngọc làm mẹ vẫn trẻ con ghen tỵ những chuyện nhỏ nhặt.
“Hừ” Kỳ Ngọc giận dỗi nhìn về bóng lưng nhỏ chẳng màng đến cô.
Thấy Bánh Bao ngoan ngoãn há miệng ăn cơm Mạc Nhược Vũ đút, cơn giận đang hạ của Kỳ Ngọc tăng vọt lên, thằng nhóc này mỗi lần đến giờ cơm đều phải dỗ suốt mấy tiếng mới ăn xong, nhưng Mạc Nhược Vũ đưa đồ ăn đến miệng liền ăn không cần ai nhắc nhở.
Kỳ Ngọc buồn rầu nhìn sang Trần Minh, thất thần nói: “Bánh Bao là con em đúng không?”
Trần Minh ném cái nhìn khinh bỉ về Kỳ Ngọc, thật muốn cốc đầu cô một cái cho tỉnh: “Em đẻ ra còn hỏi”
Mạc Nhược Vũ lắc đầu ngao ngán, nói với Bánh Bao: “Bánh Bao, mẹ con buồn rồi, con nói gì với mẹ đi”
“Không muốn” Bánh Bao thẳng thừng từ chối, Kỳ Ngọc ôm tim đau đớn, bờ môi run run, biểu cảm vô cùng khoa trương.
Khả năng đeo bám của Bánh Bao không thua gì gấu Koala, đặc biệt chỉ bám theo Mạc Nhược Vũ, Hải Lâm tìm cách làm thân với Bánh Bao, nhưng mỗi lần đến gần cậu nhóc liền quay mặt đi, đụng vào liền hét lên vùng vẫy.
Sắc mặt Hải Lâm có phần tăm tối, nếu ngay cả một đứa bé cũng không thể khuất phục, thì khả năng chinh phục Mạc Nhược Vũ sẽ trở nên xa xôi. Dạo gần đây đang tiến triển tốt, anh ta không thể vì những chuyện không đáng mà bỏ lỡ cơ hội tốt. Suy đi tính lại, cách tốt nhất vẫn là từ từ tiếp cận, lôi kéo Bánh Bao về phía anh ta.