Nỗ lực vượt qua dòng người như cá biển, Chúc Vi Tinh cũng không dễ dàng gì mới đón được xe buýt. Lần thứ nhất, cậu chưa kịp nhấc bước đã bị dòng người chặn đứng, lần thứ hai mới chen được nửa đường thì xe liền phóng đi, lần thứ ba còn buồn cười hơn nữa, cậu đã chen được lên xe rồi thế mà chẳng hiểu ra sao lại bị chen xuống xe, nên cậu chỉ đành đứng đó mà nhìn theo làn khói xe phà phà đang dần đi mất.
Chúc Vi Tinh quần áo hỗn loạn ôm hộp sáo, không khỏi nghi ngờ năng lực sinh tồn thiết yếu của mình. Tại sao những người già yếu cùng với bọn con nít hiền lành đó lại có thể bùng nổ tới tốc độ và sức mạnh kinh khủng khiếp như vậy chỉ trong nháy mắt chứ? Mà cậu đến cả một chiếc xe buýt cũng không lên được, đàn ông con trai như cậu thì có ích lợi gì? Lục lọi trí óc một hồi, Chúc Vi Tinh phát hiện năng lực chen xe của cậu hình như cũng không có trong kí ức lúc trước, thế thì trước kia làm sao mà cậu có thể sống và lớn lên ở đây được vậy?
Ngay khi cậu mờ mịt không biết phải làm sao, chợt nhìn thấy có mấy chàng trai cô gái trạc tuổi cậu đang tươi cười đi ngang qua với những hộp đàn to nhỏ đeo trên lưng, nếu không ngoài dự đoán, cậu nghĩ đó hẳn cũng là sinh viên học viện Nghệ thuật thành phố U.
Chúc Vi Tinh nhìn đồng hồ, nhanh chóng đưa ra quyết định, hôm nay chỉ là thông báo, không lên lớp, chỉ cần đến kịp trước lễ khai giảng là được.
Vì vậy cậu quăng ba lô lên vai, bắt đầu một chuyến thám hiểm..
…
Hôm nay nhóm người Khương Dực hiếm thấy dậy thật sớm, không đi Ngư Chu Nhai mà đẩy ra mấy chiếc xe đạp địa hình nửa cũ nửa mới cũng không chính hiệu, cưỡi lên rồi phóng đến học viện Thể thao thành phố U.
Không sai, ngày hôm nay cũng là ngày khai giảng của nhóm du côn.
Trong đám hồ bằng cẩu hữu nọ có tới bốn người đều là học trường này, Khương Dực và Trịnh Chiếu Văn từ nhỏ đã sống ở Linh Giáp, cũng trùng hợp học cùng trường đại học, tóc xanh Quản Hiểu Lương cùng Khương Dực thì chỉ mới quen biết nhau sau khi lên đại học, vốn cậu ta sống ở ngoại thành, năm ngoái có chuyện náo loạn không vui với người trong nhà thì liền đến đây thuê một căn phòng trọ nhỏ trong ngõ, trở thành hàng xóm của Khương Dực. Lại Dương cũng là bạn đại học của Khương Dực, sống ở một nơi rách nát khác cách đây nửa giờ đi đường, hắn ngại nơi đó không có gì thú vị, cứ thích chạy đến Linh Giáp suốt ngày. Vì vậy một nhóm người hơn nửa thời gian đều là tụ cùng một chỗ.
Lúc này, nhóm thanh niên lao vút chạy giữa dòng xe cộ đông đúc, đường phố tắc nghẽn cũng không ảnh hưởng chút nào đến tốc độ của bọn họ, Quản Hiểu Lương trước đó nói muốn ăn sandwich thịt nướng phía sau phòng hòa nhạc, thứ này không rẻ chút nào, lúc thường cả bọn rất ít ghé đến, hiện tại vì để an ủi tâm trạng muộn phiền của ngày khai giảng mà bọn họ quyết định tự thưởng cho mình.
Mua bữa sáng xong, lúc đang đi ngang qua đại lộ Thiên Nga phía sau phòng hòa nhạc, Quản Hiểu Lương chú ý thấy Khương Dực có vẻ đang nhìn sang bên kia đường, hắn cũng theo đó liếc mắt một cái, liền thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên một trụ đá lớn ở đầu kia.
Gặp quỷ, cái nghiệt duyên gì đây?! Quản Hiểu Lương bất ngờ.
Người kia không phải ai khác, mà chính là Chúc Vi Tinh, người vừa mới trải qua cuộc phiêu lưu một vòng quanh phố.
Cạnh chân cậu đặt hộp sáo, một túi quần áo lớn cùng một cái ba lô, người mà lúc trước đến cả đi nhà xí cũng phải đẹp xúng xính thế mà giờ lại áo quần ngổn ngang, cầm một cái khăn tay xoa xoa đôi má nóng bừng, nom có chút chật vật.
“Sao cậu ta lại ở đây?” Quản Hiểu Lương hỏi, “Trường của cậu ta đâu phải đi đường này.”
“Đi đi, mặc xác nó.” Lại Dương cũng nhìn thấy, vội vã ở phía sau gọi.
Quản Hiểu Lương một chân đã đạp lên bàn đạp, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích, bởi vì hắn phát hiện Khương Dực không nhúc nhích.
Khương Dực không nhúc nhích, nhưng cũng không tiến lên tỏ vẻ quan tâm mà chỉ nhìn đầu kia, mặt không cảm xúc.
Trịnh Chiếu Văn nhìn Khương Dực, rồi nhìn Chúc Vi Tinh ở xa xa, nói: “Cậu ấy có vẻ không ổn lắm.”
Chỉ thấy Chúc Vi Tinh lau mặt xong liền trải khăn tay lên trên đầu, hai vai nhấp nhô thở hổn hển, thân hình ngồi ở trên trụ đá lung lay trái phải, dường như không thể ngồi vững được.
“Không phải sắp ngất chứ!” Quản Hiểu Lương nói thầm.
Lần trước khi người này trực tiếp ngã xuống, mấy người bọn họ đều đã ở đó chứng kiến, nói ngất liền ngất, không thèm báo trước một tiếng, gọi sao cũng không tỉnh, giống như đã chết. Nếu không phải Khương Dực phản ứng nhanh ôm người về nhà, bọn họ đã gọi xe cứu thương rồi. Sau đó thì nghe nói cậu ta nằm đến tối mịt mới tỉnh lại, quả thực là để lại bóng ma cho bọn họ mà.
Tuy rằng cực kì chán ghét đối phương, lúc thường cũng không phải chính nghĩa gì, nhưng nhóm du côn bọn họ cũng vẫn có chút lương tâm cơ bản, biết sức khỏe tên sao chổi này có vấn đề, trước mắt nói không chừng thực sự cần giúp đỡ.
“Hừ, mấy người mà cắn câu chiêu này, thế nào sau này nó cũng tiếp tục vung mồi, nhất định phải cảnh giác.” Lại Dương trầm giọng nhắc nhở.
Trịnh Chiếu Văn tương đối khách quan hơn, “Trước đó cậu ấy cũng không biết chúng ta sẽ đi đường này, nên sẽ không có chuyện sớm giả vờ như vậy.”
Vừa mới nói xong, đầu kia Chúc Vi Tinh liền nhào ra trước như một con lật đật bị hỏng, may nhờ cậu nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cái cây nhỏ bên cạnh, mới không ngã từ trụ đá xuống.
Nhìn cái bộ dạng xiêu xiêu vẹo vẹo kia của Chúc Vi Tinh, Quản Hiểu Lương không nhịn được xuống xe, đi về phía cậu.
Chúc Vi Tinh mông lung cảm giác có người đẩy mạnh cậu một cái, suýt chút nữa đẩy đến cậu ngã xuống luôn, nhưng người nọ đã đưa tay đỡ lại, tiếp tục cứng rắn hỏi: “Ê, này, còn sống không? Có muốn tôi gọi xe cứu thương không?”
Chúc Vi Tinh cầm khăn tay, lúc ngẩng đầu khuôn mặt vẫn đỏ bừng, đôi môi thì lại trắng bệch dị thường.
Cậu khép hờ mắt nhìn thấy Quản Hiểu Lương, sau khi nhận ra người mới miễn cưỡng lắc đầu một cái: “Tôi không sao…”
“Cạn dầu mà còn rất có bản lĩnh.” Thấy cậu một bộ yếu ớt còn mạnh miệng, Quản Hiểu Lương tỉnh táo lại, “Cậy mạnh chết ráng chịu.”
Chúc Vi Tinh không lên tiếng.
Trịnh Chiếu Văn cũng đi tới: “Thật sự không cần giúp sao? Cậu muốn đi đâu? Có thể liên hệ người quen nào đến đưa cậu về không? Hay đến bệnh viện?”
Thấy bọn họ thực sự có ý định giúp đỡ, thái độ của Chúc Vi Tinh so với vừa rồi hòa hoãn hơn một chút: “Không cần, hôm nay tôi khai giảng, muốn đến trường học, không cẩn thận bị say nắng, hiện tại đã đỡ hơn rồi.”
Lại say nắng? Lừa gạt thằng ngu nào chứ, bọn họ đây hiển nhiên là không tin.
Mượn cớ vụng về, nhưng Chúc Vi Tinh không muốn nhọc lòng giải thích sự tình với đối phương. Không chen lên được xe buýt chỉ có thể đi bộ, nghịch bản đồ trên điện thoại phế liệu liền lạc đường, hỏi người ta chỉ đường đi được một nửa thì di chứng say nắng lại tái phát, đầu choáng mắt hoa đến độ phải ngồi tại chỗ nghỉ ngơi để tránh bất tỉnh nguyên con.
Bất quá cậu cũng không tính nói dối, sống sót qua trận choáng váng, thị lực trước mắt đã khôi phục lại chút chút, so với vừa rồi tinh thần cũng tỉnh táo không ít.
Chúc Vi Tinh muốn nói cậu ngồi một chút là được, điện thoại trong túi lại đúng lúc vang lên.
Cầm lên nhìn, là cuộc gọi từ bà nội ở nhà.
Chúc Vi Tinh dừng lại, bấm nhận.
Bà nội hỏi cậu đang ở đâu, nói cố vấn học tập vừa mới gọi điện đến nhà, biết được cậu đã rời nhà hơn một tiếng trước, thắc mắc tại sao đến bây giờ còn chưa tới trường học, lo lắng có phải là xảy ra vấn đề rồi không.
Chúc Vi Tinh không thể nói giữa đường cậu không khỏe được, nếu không bà nội sẽ lo lắng, bà cụ đi đứng bất tiện, cũng không thể gấp gáp từ trong nhà chạy tới đón cậu được. Người nhà họ Tiêu lúc này cũng đều đang đi học hoặc đi làm cả rồi, cậu không có bất kỳ đối tượng nào có thể dựa dẫm, nếu cậu muốn về nhà, cũng cần phải hồi sức mới được.
Thế là cậu nói: “Con đi lạc, hiện tại đã hỏi rõ hướng đi, cũng sắp đến rồi.”
Sau khi nghe thêm vài lời quan tâm của bà nội, cậu cúp máy, lại đối diện với nhóm du côn nhiệt tình vẫn còn chưa rời đi.