Vương Tiên Dao ngẫm lại một chút thấy cũng có lý, bèn khẽ lắc đầu, cười gượng nói với chúng tôi: “Có lẽ đúng là tớ cả nghĩ rồi. Dù sao cũng đã tới cửa ra, vậy chúng ta hãy mau ra ngoài thôi, ở nơi này tớ cứ cảm thấy không thoải mái.”
Vì sắp tới cửa ra nên chúng tôi cũng không cần giữ đội hình làm gì nữa. Tôi đi đầu tiên, tất nhiên là người chạy đi trước nhất. Nhìn cửa ra tràn ngập ánh mặt trời trước mặt, thấy nó càng lúc càng ở gần mình hơn, cảm giác giá lạnh trên người tôi lập tức tan biến, bước chân cũng càng ngày càng nhanh hơn.
Khi đã đi đến cửa ra, tôi còn chưa kịp vui mừng thì đã bất giác khựng người lại, mặt nghệt ra không thể nào đi tiếp được nữa. Ôi mẹ ơi! Đây là… Bởi vì tôi dừng lại quá đột ngột, Tôn Kim Nguyên ở phía sau không kịp phản ứng, cứ thế lao rầm vào lưng tôi. Sau khi hơi loạng choạng, tôi ngã nhào xuống đất, đang định bò dậy thì lại chợt nghe Tôn Kim Nguyên hét to một tiếng “a”, thế rồi lưng tôi nặng trịch, hóa ra đã bị tấm thân to lớn, tráng kiện của cậu ta đề lên người, sống lưng chừng như sắp gãy rời ra đến nơi.
Tôi không kìm được làu bàu nói: “Tớ nói này, sao cậu lại như vậy chứ? Va vào người tớ thì thôi cũng đành, nhưng cứ phải cưỡi lên người tớ thì cậu mới cam tâm hả?”
Tôn Kim Nguyên nói: “Làm gì có chuyện đó, cậu nghĩ tớ muốn cưỡi lên người cậu lắm à? Đều là tại Tiên Dao ở phía sau va vào tớ đấy!”
Tôi vừa định đáp lại mấy cậu thì Vương Tiên Dao ở phía sau đã cắt ngang lời tôi, hậm hực oán trách: “Bạch Vân Sơn, tớ đang muốn hỏi tại sao cậu lại như vậy đây, đang yên đang lành cậu dừng lại làm gì thế?”
Tôi không để ý tới câu hỏi của cô nàng, vội vàng bảo Tôn Kim Nguyên đứng dậy vì lúc này, tôi đã sắp không thở nổi nữa rồi. Nào ngờ Tôn Kim Nguyên giống như không nghe thấy lời của tôi, cặp mắt nhìn chằm chằm về phía trước, nhất định không chịu đứng dậy. Tôi phải giục giã mấy lần cậu ta mới tỉnh táo trở lại, sau đó lồm cồm bò dậy với vẻ rất thiếu tự nhiên.
Lúc này, trên khuôn mặt Tôn Kim Nguyên ngợp đầy vẻ kinh ngạc, thân thể cứ như cứng đờ ra đó. Mãi một lúc lâu sau, cậu ta mới quay sang hờ hững nói với Vương Tiên Dao: “Tớ biết tại sao Bạch Vân Sơn lại không đi tiếp rồi. Vì phía trước vốn không phải là cửa ra.”
“Cái gì?” Nghe thấy lời này, Vương Tiên Dao tỏ ra hết sức ngạc nhiên, nôn nóng hỏi: “Phía trước không phải là cửa ra? Vậy ánh sáng từ đâu mà tới?”
Tôi đứng dậy phủi bụi đất trên người, chậm rãi đáp: “Thứ chúng ta nhìn thấy căn bản không phải ánh mặt trời, mà là ánh nên được phản chiếu ra ngoài.”
Kỳ thực tôi dừng chân lại là vì phát hiện phía trước căn bản không phải cửa ra mà chỉ là một gian phòng đá vô cùng rộng lớn mà thôi. Bốn vách của căn phòng đá này treo đầy những chiếc gương đồng lớn nhỏ, bên cạnh còn đốt đầy nến, mà toàn là những cây nến to hơn loại nến chúng ta thường dùng ở nhà rất nhiều. Ánh nến sau khi chiếu vào những chiếc gương đồng liền phản chiếu trở ra làm cho căn phòng đá này trở nên hết sức sáng sủa, chúng tôi vì không hiểu rõ nguồn cơn cho nên mới nghĩ rằng đó là ánh sáng mặt trời.
Lúc này, phía trước chúng tôi có một con đường lớn nằm ngang được lát bằng những khối đá xanh phẳng lì, đoán chừng dù có mười người sắp thành hàng ngang đi trên đó cũng không thành vấn đề gì. Phía bên trái, con đường thông thẳng một mạch tới một cái đài cao trông cực kỳ khí thế, trân đài cao còn có một chiếc ghế trông như là long ỷ của hoàng đế thời xưa. Chiếc ghế đó được dát vàng, chẳng biết là được làm từ nguyên liệu gì, nhưng chỉ cần nhìn bề ngoài thôi đã thấy toát ra vẻ uy nghiêm rồi. Còn phía bên phải, con đường thông tới một cánh cửa đá lớn, nhưng cánh cửa đá ấy lại đóng chặt, chẳng biết phía sau đó có phải là cửa ra hay không. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy trên cánh cửa đá có viết hai chữ lớn, có điều đó là chữ từ thời xưa, tôi không đọc được.
“Trời ơi, những thứ ở nơi này khoa trương quá, xem ra vị Lương Vương kia quả đúng là bạo tay thật.” Chẳng biết từ lúc nào, Vương Tiên Dao đã chen tới bên cạnh tôi, mắt nhìn chằm chằm vào gian phòng đá trước mặt, không kìm được cất lời tán thán.
Vương Tiên Dao nói không sai, không ngờ mộ của một vị Lương Vương thua trận mà lại xa hoa tới mức này, hơn nữa đây vẫn chưa phải mộ thất chính, vậy mộ thất chính sẽ còn xa hoa tới mức nào nữa đây? Liệu có khoa trương hơn cả nơi này nữa không? Lúc này, trong đầu tôi bỗng nổi lên một ý niệm, chỉ là mộ Lương Vương mà đã lộng lẫy thế này vậy lăng mộ của Thiên cổ nhất đế Tần Thủy Hoàng thì sẽ ra sao?
Nhìn địa cung(*) xa hoa trước mặt, tôi và Vương Tiên Dao đều ngợp trong một cơn kinh ngạc tột cùng, miệng há to, thiếu chút nữa thì rớt cả cằm xuống đất. Tôn Kim Nguyên thì hiển nhiên là vừa rồi còn chưa xem đủ, lúc này ra sức đẩy tôi và Vương Tiên Dao qua hai bên để chen vào giữa, rồi tiến lên phía trước. Tôi và Vương Tiên Dao lập tức tỉnh táo trở lại, vội vàng bám theo sau cậu ta đi vào trong địa cung.
(*)Địa cung tức là cung điện dưới lòng đất, ở đây là nói tới gian phòng đá vừa rồi.
Nhìn thấy một cảnh tượng chấn động lòng người như thế này, với tính cách của Tôn Kim Nguyên xưa nay thì việc đầu tiên mà cậu ta muốn làm ắt hẳn là xuýt xoa một phen, sau đó thì tự khen ngợi bản thân, rằng ngay đến một nơi như thế này mà mình cũng có thể tìm được. Nào ngờ lúc này khi đã nhìn được một lát, sắc mặt của cậu ta lại trở nên tái nhợt, bộ dạng đó chẳng hề giống như đamg kích động chút nào, thậm chí còn có vẻ như là gặp ma giữa ban ngày vậy, trên trán nổi rõ gân xanh, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngớt.
Vương Tiên Dao nhìn thấy bộ dạng đó của Tôn Kim Nguyên thì không kìm được bật cười, sau đó cất lời trêu chọc: “Kim Nguyên, dù cậu có kích động thì cũng đâu cần phải làm đến như vậy! Cậu uông nhầm thuốc hay sao thế?”
Tôn Kim Nguyên ngoảnh đầu qua cười gượng với hai chúng tôi, “Bộ dạng của tớ bbây giờ giống như đang rất kích động sao? Các cậu đúng là đầu đất, bây giờ mà còn có tâm trạng để ngắm cảnh với cả giễu cợt tớ nữa, lẽ nào vẫn chưa biết chúng ta đã gặp phải phiền phức lớn rồi ư?”
“Cậu nói thế là có ý gì? Lẽ nào đây không phải chỉ là địa cung xa hoa thôi sao?” Vương Tiên Dao vừa nói vừa tỏ ra rất khó hiểu.
Tôn Kim Nguyên không trả lời, chỉ nhìn chúng tôi mà nở một nụ cười hờ hững, bộ dạng đó của cậu ta khiến tôi không kìm được phải rùng mình. Tôi biết, mỗi khi Tôn Kim Nguyên cười như vậy thì sẽ có chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ hoặc cực kỳ nghiêm trọng xảy ra, đây là thói quen từ nhỏ của cậu ta. Tôi vội bảo cậu ta đừng có úp úp mở mở nữa, mau nói rõ xem rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì lạ thường.
Tôn Kim Nguyên khẽ gật đầu, nói: “Vân Sơn, vẫn là cậu hiểu tớ nhất.” Nối rồi liền chỉ tay về phía một chiếc gương đồng ở cách chỗ chúng tôi không xa, hỏi: “Có nhìn thấy ngọn nến đỏ ở bên cạnh chiếc gương đồng kia không?”
Tôi nói: “Cậu hỏi thế không phải là thừa thãi ư? Bọn tớ đều không mù, nến thì có bao nhiêu như vậy, tất nhiên là phải nhìn thấy chứ!”
Tôn Kim Nguyên ra hiệu bảo tôi đừng cắt ngang, sau đó nói tiếp: “Vấn đề không phải là những ngọn nến, điều mấu chốt tớ muốn nói tới ở đây là những ngọn nến đó vẫn còn đang cháy.”
Nghe cậu ta nói như vây, trái tim tôi tức thì nguội lạnh quá nửa, gần như chỉ sau nháy mắt đã hiểu được ý tứ của cậu ta. Khỉ thật, lẽ nào chúng tôi đã gặp ma? Những ngọn nến này tại sao vẫn cháy được? Gã Lương Vương đó đã chết cả sáu trăm năm rồi, cho dù là một ngọn nến to như cây cột đình thì chắc cũng đã cháy hết từ lâu rồi mới phải, trong khi đó, những ngọn nến đang cháy trước mắt chúng tôi lại như vừa mới được đốt lên, ngọn lửa lập lòe chẳng khác nào một cô gái xinh đẹp đang thướt tha nhảy múa. Có điều lúc này, chúng tôi chẳng có tâm trạng đâu để mà ngắm nhìn hay tán thưởng.
Sau cơn kinh hãi, tôi nhìn quanh hai bên trái phải để tìm kiếm manh mối, không ngờ lại thực sự phát hiện ra điều lạ thường. Quan sát thật kĩ, thấy nơi này từ trên xuống dưới, bất kể là những tấm gương đồng hay mặt đất đều vô cùng sạch sẽ, không dính một hạt bụi, hoàn toàn không giống như đã bị chôn vùi dưới đất sâu mấy trăm năm. Tôi vội vàng nói phát hiện này cho Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao biết.
Vương Tiên Dao dường như nghĩ tới điều gì đó, bèn nói: “Phần phía trước ngọn núi không phải đã bắt đầu được khai phá rồi ư? Liệu có phải địa cung này đã được nhà nước phát hiện và nằm trong diện được bảo vệ rồi không nhỉ? Bằng không tại sao lại sạch sẽ như thế?”
“Bây giờ là thời buổi nào rồi chứ, nếu ngôi mộ cổ này đã được nhà nước phát hiện, vậy thì thiết bị chiếu sáng bên trong phải là đèn điện mới đúng, sao lại còn dùng nến?” Tôn Kim Nguyên lập tức bác bỏ phán đoán này của Vương Tiên Dao.
Lời của Tôn Kim Nguyên nghe rất có lý, nhưng nếu không phải như Vương Tiên Dao phán đoán, vậy nguyên nhân thực sự rốt cuộc là gì đây? Tôi trầm ngâm nói: “Liệu có phải cả ba người chúng ta cùng bị ảo giác không nhỉ? Như thế tất cả những thứ trước mắt đều là do chúng ta tưởng tượng ra, kỳ thực không hề tồn tại. Theo tớ được biết, có một số người vì làm việc dưới lòng đất quanh năm nên thường xuyên thiếu dưỡng khí, từ đó gây ra tình trạng ảo giác đứt quãng, phải chăng ba người chúng ta cũng bị như vậy?”
Lời này của tôi vừa mới ra khỏi miệng, Tôn Kim Nguyên đã đột ngột vung tay đánh tới, tôi nhất thời không kịp phản ứng, ăn ngay một cái tát của cậu ta. Tôi đưa tay lên, sờ má trái đau rát, không kìm được cất tiếng mắng lớn: “Này, Đại Tôn Tử, cậu bị điên đấy hả? Có phải là đã trúng Cổ rồi không?” Tuy trong lòng rất muốn lao lên rửa sạch nỗi nhục này, nhưng nghĩ tới khả năng Tôn Kim Nguyên có thể đã trúng Cổ, suýt đã giết chết tôi, mà Tôn Kim Nguyên lại là người khỏe mạnh nhất trong số ba người, nếu cậu ta nổi điên lên, chỉ e tôi và Vương Tiên Dao khó lòng địch lại được.
Tôn Kim Nguyên thấy tôi và Vương Tiên Dao đều tỏ ra căng thẳng như vậy thì lập tức cười, nói: “Vừa rồi cậu chẳng nói chúng ta có thể bị ảo giác đấy ư? Cho nên tớ mới thử một chút, kết quả đã chứng minh phán đoán vừa rồi sai, bởi vì cậu vẫn còn biết đau.” Nói rồi còn nhún vai xòe tay ra vẻ hết cách, bộ dạng thực là rất đáng ăn đòn.
Tôi nghe mà lòng thầm bốc hỏa, không ngờ gã khốn này lại dám bỡn cợt tôi: “Vậy tại sao cậu không tự tát mình đi? Tớ đang điên tiết lắm đây, không tát lại cậu thì khó mà nguôi ngoai cơn giận được!” Dứt lời, tối liền xắn tay áo lên chuẩn bị liều mạng với Tôn Kim Nguyên, nhưng lại vị Vương Tiên Dao đứng sau lưng đưa tay kéo lại, rồi chỉ nghe cô nàng khẽ nói: “Hình như có động tĩnh.”
Tôi và Tôn Kim Nguyên cùng ngẩn ra, vội vàng lần theo hướng phát ra âm thanh, nhìn về phía cánh cửa đá, chỉ nghe thấy mấy tiếng “rắc rắc” rất lớn, ngay sau đó, cánh cửa đá động đậy, nhanh chóng mở rộng ra. Tôi bất giác nhủ thầm, chẳng lẽ phán đoán của Vương Tiên Dao mới là sự thật? Đoàn khảo cổ đang tiến vào đây ư?