Là một loại vị ngọt riêng, khiến người ta có cảm giác thấm vào đầu lưỡi.
Ngọt giống như ánh mắt bé gái trước mặt này đang nhìn mình.
Không có sự phức tạp của người trưởng thành cũng không có sự thương hại và đồng tình, khiến hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái.
“Cảm ơn kẹo của em, nó rất ngon.” Lục Trạm Vũ nói với Tô Tô.
“Không cần khách sáo! Nếu như anh thích, lần sau em lại mang qua cho anh một ít!” Tô Tô rất hào phóng nói.
Lục Trạm Vũ nhìn đôi mắt trong veo cùng nụ cười tự tin tỏa nắng của Tô Tô, cũng mỉm cười đáp lại.
Không lâu sau liền có một vị quản gia trung tuổi có thân hình mượt mà chạy quay đây.
Nhìn thấy có một bé gái xinh xắn trắng trẻo đứng trước mặt thiếu gia nhà mình thì vô cùng ngạc nhiên.
“Này…” Quản gia sắp xếp lại ngôn từ, tránh để mình nói chuyện doạ đến cô bé này: “Cô bé, cháu tên là gì? Cháu sống ở đâu?”
“Cháu tên Tần Tô Tô, nhà cháu ở bên cạnh.”
“À! Ta nhớ ra rồi! Nghe nói gần đây ông bà cụ Tần gia mới về, còn mang về một bé gái.” Quản gia bỗng dưng nhớ ra chuyện này, nhưng nghĩ kĩ thì lại thấy không đúng: “Bạn nhỏ Tô Tô, cháu vào đây bằng cách nào?”
“Trèo tường.” Lục Trạm Vũ trả lời giúp.
“Này? Tường nhà chúng ta cao như vậy, cô bé này có thể trèo qua?
“Là em ấy nói vậy.”
Quản gia toát mồ hôi hột, quay đầu nhìn Tô Tô, thật không dám tin đây là chuyện mà một bé gái trắng trẻo mềm mại đáng yêu sẽ làm được.
Còn may là không xảy ra chuyện.
Sau khi bình tĩnh lại, quản gia lại hỏi Tô Tô: “Vậy bạn nhỏ Tô Tô, thú cưng bị mất của cháu trông như thế nào?”
“Cao thế này, béo thế này, màu trắng ạ.”
Tô Tô dùng hai tay nhỏ miêu tả hình dáng kích thước của Hổ Tử.
Đang nói thì đột nhiên có một quả cầu nhỏ nhảy ra từ bụi hoa.
Tô Tô kêu lên: “A! Hổ Tử!”
Nhưng Hổ Tử lại vui vẻ nhảy lên chân Lục Trạm Vũ…