Triệu Tử Văn hiểu vị Lý tài nữ chỉ biết thi từ, ngắm trăng này hôm nay đã hoàn toàn phẫn nộ, liền lớn tiếng trách cứ:
– Cô nghĩ rằng ai cũng như cô sao, đều có thể có cha là Lễ bộ Thượng thư sao? Cơm đến là há mồm, cô có biết kiếm tiền vất vả không? Ta không lừa đảo không trộm cắp, đường đường chính chính kiếm tiền, chỉ là dùng thêm một chút mưu kế để kiếm thêm mà thôi, cô lại nói như vậy. Có bản lĩnh thì cô tự kiếm tiền cơm đi, còn đối với ta, cô còn thua cả một con buôn nhỏ lẻ.
– Ngươi….
Lý Thanh Chiếu bị hắn chửi, tức giận đến run rẩy, nhưng hắn nói không phải không có đạo lý, nàng phất tay áo, nói với Triệu Minh Thành:
– Triệu công tử, chúng ta đi.
Triệu Minh Thành áy náy cười cười nhìn Triệu Tử Văn rồi theo sau Lý tài nữ đi ra khỏi cửa hàng. Khi Lý tài nữ đi đến cánh cửa, nhìn hai vế đối vài lần, thở dài, lặng yên mà đi.
Triệu Tử Văn đương nhiên hiểu Lý Thanh Chiếu muốn làm gì. Đương nhiên nàng muốn hỏi mình sao Tần Quán lại có thể đối được vế đối này, còn có vế trên. Có lẽ Bảo Nhi biết rõ, nhưng thời cổ đại, chuyện của nam tử, dù nữ tử có biết cũng không kể lại. Nhưng ngẫm lại, có thể mắng Lý tài nữ chạy đi, quả thực mình …..có chút “hoành tráng”.
Bảo Nhi lắc lắc tay Triệu Tử Văn, nhẹ nhàng nói:
– Triệu đại ca, về sau huynh đừng làm Lý tỷ tỷ giận, tỷ thường đến nói chuyện với muội.
Ta nghĩ tiểu tài nữ này tới chờ ta, không phải chỉ là vì câu đối, mà còn muốn hỏi gì đó, Triệu Tử Văn gật gật đầu:
– Được, lần sau ta sẽ không mắng nàng, cứ trực tiếp đánh cho nàng một trận là được.
Thấy Triệu đại ca lại nói lung tung, Bảo Nhi bưng miệng cười khanh khách:
– Muội không tin.
Triệu Tử Văn cười ha hả, hắn đương nhiên không thể. Nếu để người Trung Quốc biết hắn đánh Lý tài nữ, còn không phá nhà của hắn ư. Hắn sẽ không làm loại việc ngu ngốc này, mắng nàng đã là cực hạn. Nghĩ tới Bảo Nhi hàng ngày phải trông cửa hàng một mình, hắn liền hỏi Bảo Nhi:
– Ca ca muội mỗi ngày làm gì?
– Ca ca….
Bảo Nhi ấp úng nói:
– Ca ca…ở trong nhà đọc sách.
Bảo Nhi tới giờ chưa từng nói dối, thấy bộ dạng của nàng, Triệu Tử Văn mơ hồ đoán được. Đại khái tên Lý Thiên Chính hiện tại có tiền, cả ngày ăn chơi đàng điếm. Hắn cũng không nghĩ tới việc dạy bảo, cũng không nói gì nữa, dù sao hắn cũng không quan tâm tới Lý Thiên Chính.
Trong lúc vô tình, Triệu Tử Văn đụng vào đôi tay nhỏ bé của Bảo Nhỉ, nhìn những ngón tay bị kim đâm mà đau lòng. Không biết mỗi ngày Bảo Nhi phải làm bao nhiêu giày khiến cho ngón tay trở thành như vậy, trong lòng Triệu Tử Văn quặn đau, cũng có chút phẫn hận, hận mình chỉ là một gã thư đồng nho nhỏ, không thể cho Bảo Nhi một cuộc sống hạnh phúc.
Cái ôm thật lâu vừa rồi khiến Triệu Tử Văn rốt cuộc cũng cảm nhận được thân tình. Tình yêu, loại cảm giác này thật ấm áp, thật ngọt ngào, hắn đã coi Bảo Nhi là người quan trong nhất của hắn ở thế giới này. Thấy ngón tay nàng bị thương, con tim Triệu Tử Văn đau nhói.
Bảo Nhi đã nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Triệu đại ca, vội vàng rút tay lại, giấu đôi tay nhỏ bé ở sau lưng, ngượng ngùng nói:
– Triệu đại ca, huynh có ăn cơm không, để muội nấu cho đại ca ăn?
Thấy nàng đổi đề tài, lại miễn cưỡng vui cười, nhìn con mắt sáng của nàng, nhìn khuôn mặt non nớt của nàng, Triệu Tử Văn lại trìu mến ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói:
– Về sau ta nhất định sẽ chăm sóc muội thật tốt, không để muội chịu khổ như vậy nữa.
Thấy Triệu đại ca quan tâm mình, Bảo Nhi rất cảm động, trong mắt nước mắt ẩn hiện, nàng nhẹ nhàng gật đầu:
– Với tài học của Triệu đại ca, sớm muộn cũng có ngày dương danh, chỉ hy vọng Triệu đại ca chớ quên lời nói vừa rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tần đại nhân thưởng thức hắn, một bước leo tận trời chỉ là việc sớm muộn, Triệu Tử Văn gật đầu, nói:
– Vừa rồi Lý tiểu thư nói, muội nghe rõ không, kế sách kia của ta gọi là “mỡ nó rán nó”
Bảo Nhi nhớ tới lời Lý tỷ tỷ vừa nói, lập tức hiểu ra thế nào là “Mỡ nó rán nó”, hai bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ, “Mỡ nó rán nó” cái tên này thật chính xác, cái miệng nhỏ nhắn lại cười khanh khách:
– Lý tỷ tỷ nói thực đúng, Triệu đại ca quả là “gian thương”!
Triệu Tử Văn cười ha hả, không nghĩ rằng nghiệp vụ bán hàng mình học được khi nghỉ hè, chỉ một chút da lông bên ngoài lại có thể lừa được người cổ đại.
Bảo Nhi ngẩng đầu lên, trong mắt có chút lo lắng:
– Nếu người mua nhìn ra đạo lý trong đó, họ còn mua sao?
Triệu Tử Văn nhẹ nhàng vỗ vỗ Bảo Nhi, cười nói:
– Chỉ có người làm ăn mới có thể biết đạo lý này. Thử hỏi một người mua bình thường sao có thể biết, bọn họ chỉ đi mua thứ mình cần. Hơn nữa, người Hoa Hạ từ trước đến giờ đều muốn tiện nghi, cho họ một chút ưu đãi, dù ngủ họ cũng còn cười, sao có thể đi so đo tham khảo việc này?
– Ngủ cũng cười?
Bảo Nhi khẽ cười:
-Vậy thì người mua hài kia đúng là không chịu nổi…
-Ha ha…
Triệu Tử Văn nở nụ cười dâm đãng rồi nhìn về phía Lý tài nữ vừa đi. Bên ngoài cửa hàng đường phố lạnh tanh, hắn nghiêm mặt hỏi:
– Bảo Nhi, hôm nay là ngày hội Trung thu, còn mở cửa hàng làm gì? Người ta không đến mua đâu, ta nghĩ chúng ta nên về nhà.
Bảo Nhi thấy nụ cười dâm đãng của hắn, giờ lại trở nên nghiêm nghị, thâm cảm thán, Triệu đại ca quả thực biến đổi sắc mặt cũng rất nhanh, liền gật gật đầu:
– Vâng
Trong mắt tràn ngập nhu tình, nhìn Triệu đại ca:
-Đại ca, chúng ta cùng nhau về nhà.
Triệu Tử Văn nhìn khuôn mặt trắng trẻo của nàng, cười cười:
– Ta không về “nhà”, chẳng lẽ lại về Hạ phủ?
Bảo Nhi vui sướng nắm tay áo Triệu đại ca, trong mắt tràn ngập tình cảm.
Triệu Tử Văn nhìn qua cửa hàng, rồi cầm bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi, đi về hướng ngôi nhà cỏ. Ban đầu, Bảo Nhi còn chút xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, dần dần cũng thích ứng, nhưng gương mặt vẫn còn chút ửng đỏ.
Home » Story » siêu cấp thư đồng » Chương 22: Mỡ Nó Rán Nó