Tôi giựt mình một cái, tỉnh dậy.
Con Yến ở trước mắt, lo lắng nhìn chằm chằm vào tôi, gấp gáp lên tiếng hỏi “Mợ hai, mợ không sao chứ? Lúc nãy mợ nằm mơ thấy gì mà lại la hét, múa may tay chân, làm con sợ quá”.
Nghe được những lời này, tôi mới ý thức được, những thứ vừa rồi xảy ra với tôi chỉ là mơ.
Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Mợ không sao hết, con cứ yên tâm, chắc là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên mơ thấy lung tung đó mà”.
Tôi mỉm cười, giải thích, mặc dù đây là những lời mà Minh Ngọc điều khiển tôi thốt ra, nhưng mà nó cũng là câu mà tôi muốn nói.
Con Yến gật gật đầu, rồi xoay người rót cho tôi một ly trà.
Đúng lúc này, ở bên ngoài bỗng dưng nổi gió lớn, hơi lạnh từ từ lan tỏa khắp phòng, mang lại cảm giác rất kỳ quặc, giống như cái lạnh của âm khí.
Tôi nghĩ, có lẽ hiện giờ trông nhà này có người chết, lại thêm lão pháp sư đang thực hiện nghi thức tà quái nào đó, cho nên mới xuất hiện những đợt âm khí dồn dập như vầy.
“Mợ hai, mợ có cảm thấy không gian xung quanh có chút lạnh lẽo hay không? “
Con Yến lo sợ khe khẽ cất tiếng hỏi.
Tôi vỗ vỗ lên vai trấn an cô ta, miệng bị Minh Ngọc điều khiển đáp “Yến, con bình tĩnh đi, chắc là sắp chuyển mưa, nên gió lạnh thổi đó mà”.
Giọng nói của tôi rất rõ ràng, âm thanh cực kỳ nghiêm túc, có lẽ Minh Ngọc muốn con Yến tin tưởng vào lời này.
Con Yến tuy còn sợ, nhưng mà vẫn gật gật đầu, coi như đã yên tâm phần nào rồi.
Cô ta cẩn thận đưa cho tôi ly trà, tôi nhận lấy, bất chợt cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là không biết điểm không đúng nằm ở đâu.
Tôi vừa thẩn thờ suy nghĩ, vừa theo hoán tính uống hết trà trong ly.
Vị trà đăng đắng, thanh thanh, tuy nhiên thật kỳ lạ, nó quá lạnh so với bình thường.
“Đây… Đây sao giống mùi vị của nước bùa vậy?”
Tôi như thể hiểu ra được vấn đề, có điều đã chậm một bước. Cơ thể của tôi lại một lần nữa bị Minh Ngọc chiếm giữ, cô ta buông ly trà xuống, bất thình lình hỏi “Yến, ở bên ngoài phòng, có người đang kêu tên của mợ”.
“Cái gì vậy ạ? Bên ngoài phòng có người kêu tên mợ hả? Sao… Sao con không nghe thấy?”
Con Yến tỏ vẻ ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi.
“Có mà, giọng của người đó rất thân thuộc, hệt như giọng của Thành Quân”.
Con Yến nghe xong câu trả lời này, sắc mặt tái xanh vì sợ hãi, cô ta lắp ba lắp bắp hỏi lại “Mợ hai… Mợ hai… Mợ… Mợ đang nói cái gì vậy ạ?”
Minh Ngọc không trả lời, chỉ im lặng nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa phòng, nét mặt như đang trông ngóng ai đó.
“Mợ hai”.
Con Yến thấy vậy, lớn tiếng kêu lên.
Tuy nhiên, Minh Ngọc không quan tâm tới cô ta, cứ tiếp tục nhìn mà chẳng hồi đáp.