Mọi người đều ngồi ngay ngắn, chăm chú lắng nghe vị Phật tử phật pháp cao thâm này giảng giải kinh văn.
Còn có mười mấy vị khách hương đứng lác đác bên cạnh tầng lâu, mỗi người bọn họ đều chắp hai tay lại, vẻ mặt thành kính đứng thẳng lắng nghe.
Hành Ngọc đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên bãi đất trống đối diện Liễu Ngộ.
Nàng đi tới, lấy ra bồ đoàn đặt trên mặt đất rồi khoanh chân ngồi xuống.
Chắp hai tay trước ngực thành bộ dáng đang lắng nghe, bản thân thì nhắm mắt lại.. Dựa vào cột gỗ vô cùng lớn ở phía sau, rất nhanh nàng đã ngủ say sưa.
Kỳ thật, khi Hành Ngọc bước vào Tàng Kinh Các, Liễu Ngộ đã chú ý tới nàng rồi. Ngay lúc vừa giải thích xong một đoạn kinh văn, hắn ngước mắt lên liếc về vị trí Hành Ngọc ngồi.
Đại khái là nàng đã ngủ say, dáng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, tư thế hai tay chắp trước ngực giờ đã buông thõng xuống.
Bàn tay đang lật kinh văn của Liễu Ngộ hơi dừng lại: Đây là.. đang ngủ hả?
Ngủ ngồi chung quy vẫn không thoải mái như được nằm, tuy rằng thanh âm Liễu Ngộ rất có tác dụng thôi miên, nhưng Hành Ngọc ngủ nửa canh giờ vẫn mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Ý thức đã trở lại, vừa lúc nghe thấy Liễu Ngộ thản nhiên ngồi trên cao lãnh đạm nói: “Kinh văn hôm nay giảng giải đến đây thôi, chư vị trở về làm bài sau đi.”
Các hòa thượng trong chùa dồn dập đứng dậy, chắp hai tay lại hướng Liễu Ngộ cảm tạ.
Mà hương khách cũng theo dòng người rời khỏi Tàng Kinh Các uy nghiêm này.
Hành Ngọc đi ngược dòng người, bước nhanh đến bên người Liễu Ngộ.
Hôm nay hắn mặc tăng bào màu trăng non, khí chất trong trẻo lạnh lùng trên người tiêu tán đi không ít, ngược lại giống như nguyệt hoa như sương, thu hết phong thái vô tận trên thế gian.
Quả nhiên là rất tuấn tú.
Lớn lên đẹp mắt như vậy, cũng khó trách có thể chọc cho loại yêu nữ như Mộ Hoan kia ngày đêm nhung nhớ.
Hành Ngọc nhìn hắn đang thu dọn lại kinh thư trước người, học theo động tác hòa thượng chắp hai tay lại, thành kính tán thưởng nói: “Vừa rồi ngồi bên dưới nghe Liễu Ngộ sư huynh giảng giải kinh Phật xong, chỉ cảm thấy Phật pháp cao thâm huyền diệu, lĩnh hội được rất nhiều điều có ích.”
Loại giọng điệu tâng bốc này, ai mà không thích chứ.
Vì công lược Phật tử, nàng không ngại làm bộ như mình rất có hứng thú với Phật pháp.
Liễu Ngộ: “…”
Hắn đã sắp xếp xong toàn bộ kinh thư, rồi ôm chúng vào lòng, ánh mắt dừng trên người Hành Ngọc, thành khẩn nói: “Lạc chủ đúng là thu được không ít, là hai ngày nay nghỉ ngơi không tốt sao, vừa rồi thấy ngươi ngủ rất say.”
Tiểu hòa thượng Liễu Niệm cũng đang ôm kinh thư bên cạnh suýt nữa thì cười ra tiếng.
Sư huynh uy vũ!
Nhìn thấy yêu nữ này ăn dính trái đắng, hắn thật sự là quá cao hứng!
Nhưng da mặt Hành Ngọc dày mà.
Bị rớt đài sờ sờ như vậy, nàng còn rất bình tĩnh mím môi cười: “Thực ra là thế này, hôm nay có một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ ở ngoài viện của ta không ngừng tạo ra tiếng ồn, ta không có cách nào nghỉ ngơi tốt, đành phải tới đây tìm ngươi.”
Nàng chớp mắt với Liễu Ngộ: “Ngươi biết không, ở bên người tu sĩ kim đan kỳ như ngươi ngủ ta cảm giác rất an toàn.”
Toàn bộ trọng điểm của Liễu Ngộ đều đặt ở câu trước.
Hắn dừng bước một chút: “Xuất hiện tu sĩ Kim Đan trong Hoa thành?”
Suy nghĩ luân chuyển, trong nháy mắt Liễu Ngộ đã đoán được thân phận của đối phương: “Là Tiêu Dao Tử kia?”
Hành Ngọc gật đầu.
Liễu Ngộ nhíu mày, bước qua cửa gỗ Tàng Kinh Các, xách chiếc ô đặt bên cạnh cửa mở ra, thonng thả đi vào trong màn mưa.
Hành Ngọc nhìn cũng không nhìn chiếc ô thuộc về mình, nhanh chóng vọt vào trong màn mưa, đi chung với Liễu Ngộ.
Hai người nhìn nhau, Liễu Ngộ nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Hành Ngọc lên tiếng giải thích: “Ta không mang ô.”
Cạnh đại môn Tàng Kinh Các có hai chiếc ô dựng ở đó.
Một cái đúng là của Liễu Niệm.
Hắn đưa tay cầm ô của mình lên, đúng lúc nghe được lời Hành Ngọc nói, con mắt lập tức trợn tròn, hung hăng nhìn chằm chằm một chiếc ô trắng thuần khác bị chủ nhân vứt bỏ.
“Sư huynh..” Liễu Niệm lên tiếng.
“Tiểu Niệm, giúp Lạc chủ cầm ô của nàng lên.”
Liễu Ngộ cắt ngang lời hắn, trực tiếp lên tiếng phân phó.
Coi như là ngầm đồng ý cho Hành Ngọc cùng hắn che một cái ô.
“Sư huynh..”, Liễu Niệm giơ tay gãi gãi đầu.
Nhìn chằm chằm vào hai bóng người đã đi xa, tiểu thiếu niên nhịn không được nặng nề thở dài, xem như là nhận mệnh bung dù của mình lên.
Trước khi đi vào màn mưa, hắn phẫn nộ đưa tay cầm chiếc ô giấy dầu của Hành Ngọc, bước nhanh cho bắt kịp bước chân Liễu Ngộ cùng Hành Ngọc.
Không gian trong ô không lớn lắm, hai người lại cách nhau một khoảng.
Để tránh nàng bị nước mưa làm ướt, hắn trực tiếp nghiêng hơn phân nửa chiếc ô che cho nàng, còn người hắn thì ở bên ngoài.
Che như vậy thực sự là vô vị.
Hành Ngọc không trêu chọc hắn nữa, trực tiếp đưa tay đẩy ô trở về phía hắn.
Nàng tiện tay bấm Tịnh Y Quyết ném lên người hắn, giúp một thân tăng bào kia của Liễu Ngộ trở nên khô ráo lại.
“Ngươi nói xem sao ngươi lại khó chơi như vậy?” Hành Ngọc cười.
Nàng bấm kết giới cho mình, nước mưa còn chưa nhỏ xuống trên người nàng đều bị ngăn cách bên ngoài.
Họ đi bộ qua rừng bạch quả đã ngả lá vàng.
Hành Ngọc tươi cười rạng rỡ, dung mạo tú lệ quyến rũ, khí tức sống động trên người dường như muốn đem mảnh rừng bạch quả được bao phủ trong hoàng hôn này triệt để thắp sáng lên.
Liễu Ngộ chắp tay lại: “Bần tăng không biết.”
Đáp án này làm cho Hành Ngọc chỉ biết câm lặng.
Nàng không nói gì nữa, đi về phía sau vài bước cầm lấy ô của mình từ trong tay Tiểu Niệm rồi mở ra.
Dù sao thì chống đỡ kết giới để chắn mưa rất hao phí linh lực, nàng vẫn nên thành thực dùng ô che mưa mới tốt.
Liễu Ngộ lại đem đề tài dời đến Tiêu Dao Tử: “Tiêu Dao Tử đi chuyến này là vì báo thù cho Phạm Trường Bình?”
“Hẳn là như vậy.”
“Hắn đã biết chuyện Phạm Trường Bình bị ma khí ăn mòn.”
Thấy Hành Ngọc gật đầu, thần sắc Liễu Ngộ bình tĩnh: “Vậy bần tăng cùng Lạc chủ tới gặp vị Tiêu Dao Tử kia một lần đi.”
–
Viện tử ở nơi đó thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ vang rền.
Rõ ràng, vị Tiêu Dao Tử này đủ cố chấp, một mực nghĩ biện pháp phá kết giới của nàng.
“Đừng đập nữa.” Hành Ngọc ở phía xa liền lên tiếng hô.
Tiêu Dao Tử mãnh liệt quay đầu.
Nhìn thấy Hành Ngọc, trên mặt hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau khi dần nhận thức được tình huống hiện tại là như thế nào, sắc mặt Tiêu DaoTử đỏ lên từng chút từng một, ý phẫn nộ kích động gào thét trong ngực hắn.
“Ngươi vẫn luôn không có ở trong viện tử?”
“Tiền bối nói đùa, ta cũng không có hứng thú ở trong viện chờ ngươi công phá kết giới của ta.”
Tiêu Dao Tử đang muốn mở miệng giận dữ quát mắng, dư quang quét tới Liễu Ngộ đang bước sau Hành Ngọc, vẻ phẫn nộ trên mặt Tiêu Dao Tử ngưng trệ xuống, sau đó dần dần biến mất.
Trong nháy mắt, hắn liền khôi phục lại bộ dáng nho nhã lễ độ lại cao lãnh như lần đầu gặp.
“Vị này chính là người đến từ Vô Định Tông?”
Liễu Ngộ chắp tay trước ngực: “Bần tăng phật hiệu Liễu Ngộ.”
Quan hệ giữa đạo môn và phật môn vốn không tính là hòa thuận. Đặc biệt là Hư Không Minh, càng coi người của Phật môn là kẻ thù.
Lúc này vừa thấy Liễu Ngộ, tất cả địch ý của Tiêu Dao Tử đối với Hành Ngọc đều chuyển lên người hắn.
Tiêu Dao Tử nâng phất trần lên, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Liễu Ngộ: “Thì ra vị này chính là ánh sáng Phật môn.”
“Giữa Phật môn và đạo môn khó có thể cùng tồn tại, bần đạo đã sớm muốn tìm Phật tử Vô Định Tông cùng ngồi luận đạo, xem rốt cuộc giữa Phật môn và đạo môn ai hơn một bậc. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay Phật tử có thể rút ra chút thời gian cùng ta đàm đạo không?”
Hành Ngọc: “…”
Không nghĩ tới vị Phật tử khí chất thanh lãnh này lại còn là một người có khả năng kéo thù hận như vậy.
Hắn vừa xuất hiện, Tiêu Dao Tử đã quên chuyến đi này của mình là tới báo thù cho đồ đệ.
“A Di Đà Phật.” Liễu Ngộ bình tĩnh nói, “Bần tăng không biết, vì sao giữa phật môn và đạo môn lại khó có thể cùng chung sống? Ba ngàn đại đạo đều có thể cùng tồn tại, huống chi chỉ là hai nhánh bên trong?”
“Lời Tiêu Dao Tử vừa nói, giống như đang nói đến nước biển phân luồng, hai dòng chảy song song nhất định sẽ tạo thành cạnh tranh. Nhưng trên thực tế, hai nhánh này không chỉ không cạnh tranh, mà còn kéo dài đến những miền viễn xứ, ban ân cho tứ phương.”
Chỉ nhắc đến ngôn từ đàm thoại, cảnh giới hai người đã phân cao thấp rồi.
Trong chuyện này phật môn có tranh chấp không?
Vốn dĩ là không.
Chỉ là Tiêu Dao Tử nhất định phải tranh thắng thua mà thôi.
Tiêu Dao Tử là một người mấy trăm tuổi, sinh thời lại bị một hậu bối bình luận đến mặt đỏ tai hồng: “Ngươi.. Ngươi..”
Hành Ngọc nhìn về phía Liễu Ngộ, sau đó mím môi khẽ cười rộ lên: Ánh sáng của Phật môn đích xác phong thái hơn người. Hắn luôn khen tài tranh biện của nàng là hạng nhất, kỳ thật tài hùng biện của hắn còn cao siêu hơn.
Tiêu Dao Tử oán hận cắn răng: “Không hổ danh là Phật tử Vô Định Tông, tiên thiên Phật Cốt trong truyền thuyết a!”
Nghe nói như vậy, ánh mắt Hành Ngọc rơi vào trên người Tiêu Dao Tử, đuôi lông mày khẽ nhướng lên. – Chẳng lẽ Tiêu Dao Tử biết bí mật phía sau “Tiên Thiên Phật Cốt”?
Ánh mắt nàng lưu chuyển, trên mặt lại bất động thanh sắc.
Liễu Ngộ gảy phật châu, không trả lời Tiêu Dao Tử.
Tiêu Dao Tử cười lạnh nói: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi chỉ biết phô trương miệng lưỡi lợi hại thôi sao?”
Liễu Ngộ mím môi, không muốn tranh đấu với hắn.
Nhưng nếu lúc này lui bước, chẳng khác gì hắn sợ hãi khí thế hùng hổ bức người của Tiêu Dao Tử.
Bỗng nhiên, Liễu Ngộ chợt nhớ tới lời Hành Ngọc nói với hắn thời gian trước.
– – Lúc thì làm Kim Cang trợn mắt, khi thì Bồ Tát cúi đầu.
Đối mặt với ác ngữ như vậy, đối mặt với loại người hùng hổ bức người này, lẽ nào cứ một mực nhường nhịn là đúng sao?
Liễu Ngộ vừa muốn nhìn về phía Hành Ngọc, nàng đã trước một bước truyền âm cho hắn: “Đối mặt với ác ngữ như vậy, sao không học kim cang trừng mắt một chút?”
“Hắn đã khăng khăng phải tranh cao thấp, vậy chúng ta liền đem cao thấp luận cho hắn thấy rõ ràng minh bạch.”
Liễu Ngộ khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt dừng trên người Tiêu Dao Tử: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Tiêu Dao Tử đạt được mục đích, hắn lạnh lùng cười nói: “Ngươi nói Phật môn và đạo môn không tranh cao thấp, hôm nay ta nhất định phải cùng ngươi tranh luận một phen. Chúng ta hãy so phương thức truyền đạo đi, nhìn xem ở trên phương diện này ai lợi hại hơn.”