Khi tiếng rầm lớn từ trên tầng truyền đến, mọi người dưới tầng đều bị giật mình. Giải Nguyên Chân đang ở dưới tầng kiểm tra phòng thì từ ba bước cũng thành hai bước, nhảy thẳng lên tầng bốn.
Góc nhìn của Vệ Ách trong phòng livestream đã bị chuyển ra ngoài khi cậu lên tầng thay đồ. Khán giả trong phòng livestream gần như khi nghe thấy có tiếng “rầm” vang lên, mới chuyển góc nhìn theo Giải Nguyên Chân lên cầu thang, đột nhiên trông thấy dáng vẻ tầng bốn của thổ lâu ——
Thân thể lấm lem bùn đất của pho tượng “sàng mẫu” chia năm xẻ bảy ngã xuống đất, tay cầm lá chuối hoa sen, một nửa bay đến phía Đông, một nửa bay đến bốn phía của căn phòng. Cả căn phòng cứ như bị gió thổi qua bảy tám lần vậy.
“Vệ… Vệ Ách?”
“À.” Thanh niên tóc bạc đứng trên đống bùn vỡ nát, miệng cắn một đầu vải đang thờ ơ băng bó cổ tay của mình: “Trượt tay, đập nát thứ gì đó.”
Phòng livestream: “…”
[Mẹ nó đây gọi là đập nát thứ gì đó?! Người chơi bảng B ở phòng livestream bên cạnh dùng hết mười tám tuyệt kỹ võ công của mình cũng không thể cạy xuống được một lớp bùn của thứ kỳ quái này. Vào tay cậu ấy lại trở thành ‘trượt tay’, ‘đập vỡ thứ gì đó’?] [Tôi ra ngoài mần thịt “gà”, dám hỏi giọng điệu của mấy anh đại là vậy đó phải không?] [Gì mà gọi là ra ngoài mần thịt “gà”, đây rõ ràng là tiện tay quơ đại một phát.] [Không, không, không thảo luận nghiêm túc một chút, cậu ấy đập nó ra như thế nào? Không đánh đổi gì cả dường như chỉ bị thương ở cổ tay thôi?]Màn hình phòng livestream đầy những bình luận nói phong long.
Giải Nguyên Chân một đạo sĩ trẻ của phủ Thiên Sư có kiến thức rộng rãi đứng ở đầu cầu thang, lần đầu tiên nghẹn họng nhìn trân trối: “Sao, sao cậu lại đột nhiên đập… à không đúng, cậu đập như thế nào, cũng không phải, tay của cậu…”
Vệ Ách cắn một đầu của miếng vải rồi kéo ra, miếng vải vụn buộc chặt vào cổ tay cậu.
Cậu lắc tay.
“Chưa gãy.”
Sau đó không còn nữa, coi như đã giải thích xong.
Vẻ mặt Giải Nguyên Chân ngơ ngác nhìn mặt đất, những người chơi khác từ dưới tầng chạy lên vẻ mặt cũng ngơ ra nhìn Giải Nguyên Chân. Cổ tay Vệ Ách buộc băng vải, tự bước xuống cầu thang. Khi cậu đi ngang, những người chơi khác đều lộ ra vẻ kính sợ khó hiểu, đồng loạt tránh sang một bên.
Rất có khí thế nhường đường cho sát thần.
“… Cược mười hương hỏa.” Nhóc Dương Thanh không theo xu hướng đang đứng dưới cầu thang, khi thanh niên tóc bạc lạnh lùng đi ngang qua, nửa người đều dán lên tường, đầu quay theo giống như hoa hướng dương. Mãi cho đến khi thanh niên tóc bạc đi xuống tầng tiếp theo, cậu ta mới mộng du nói: “Người này chắc chắn là anh đại.”
Người chơi dính vào tường như chiếc bánh rán bên cạnh Dương Thanh nhìn cậu ta bằng ánh mắt ngu ngốc.
“Nói nhảm, ai nhìn không ra, còn phải đánh cược?”
Mới một chốc không thấy người, Vệ Ách đã làm ra động tĩnh lớn như vậy, cậu giẫm lên cầu thang gỗ đi xuống tầng.
Giải Nguyên Chân lo lắng nhìn đống bùn vụn khắp nơi, cũng chỉ có thể dồn đống bùn thành một khối, để cho người chơi khác đừng đụng chạm lung tung.
Lúc này, ngoài cửa lầu một, cô gái câm mới sáng sớm đưa đồ cho người chơi đang lặng lẽ đứng bên ngoài ngưỡng cửa.
Xem ra là tộc trưởng thổ lâu phái người tới thúc giục.
Mọi người không còn ngạc nhiên trước cách Vệ Ách đập vỡ tượng đất trong phòng nữa, mà vội thu dọn đồ đạc liền xuống tầng đuổi theo cô gái câm điếc. Không ngờ, cô gái câm điếc dẫn cả nhóm đi qua bãi đá có linh cữu quảng trường, mà dẫn họ đến tận từ đường đối diện với cửa chính trên trục chính của thổ lâu.
Linh bài âm trầm ập vào mặt, người chơi lập tức nổi da gà.
Cứ nghĩ đêm nay các NPC sẽ chiêu đãi người chơi ở chỗ này.
Cũng may sau khi họ do dự đi theo cô gái câm điếc vào từ đường, cô gái câm điếc dẫn mọi người đến cột bên cạnh thì chuyển ngoặt, một chiếc gỗ gụ sang trọng hơn nhiều xuất hiện trước mặt mọi người, họ bước lên cầu thang thì hai mắt chợt sáng lên.
Ngọn nến sáng loáng thắp trên giá đèn, giá gỗ ở bốn góc nhà còn thắp sáng mấy chiếc đèn lồng.
Một mùi thơm nồng kỳ dị xông vào khoang mũi.
Vệ Ách lập tức có cảm giác chờn chợn buồn nôn.
Vệ Ách liếc nhìn xung quanh, ngoại trừ Giải Nguyên Chân nhíu mày, những người còn lại đều vô thức vươn cổ hít hà hương thơm này.
Nhìn dọc theo nơi phát ra mùi thơm, giữa bàn tiệc đầy ắp thịt, rau, gà, vịt có một hủ sứ thanh hoa rất lạ.
Chiếc hũ sứ thanh hoa đặt trên bếp lò, bên trên úp ngược một gốm khoan lỗ, một ngọn lửa nhỏ từ phía dưới chậm rãi bốc lên, mùi thịt khét lẹt từ trong bay ra.
[Phát hiện đạo cụ then chốt của nhánh chính ——] [“Cống vật” cho nhà chính] [Mô tả: Con đường đầy gió và bụi, quý khách của nhà chính đến từ Dự Châu chạy tới thúc giục chủ nhà, hiện tại các ngài đã thấy mục tiêu của chuyến đi này. Trong hũ sứ đó chính là “cống vật” mà chi nhánh họ Hồ của thổ lâu cam kết dâng cho nhà chính. Song hình như tộc trưởng thổ lâu không có ý định giao nó cho các ngài dễ dàng như vậy?]Sau khi ngồi xuống, âm thanh sôi sục trong bình sứ càng rõ ràng hơn.
Chàng trai Dương Thanh không theo xu hướng nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm: “Thơm quá.”
Những người còn lại cũng vô thức nuốt nước miếng.
Khác với những người khác, càng đến gần hũ sứ thanh hoa, cảm giác buồn nôn của Vệ Ách lại càng mạnh. Bàn tay quấn băng vải của cậu vô thức co giật, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại bạo ngược khó nói nên lời. Vệ Ách chậm rãi hít sâu một hơi, áp chế xúc động muốn ra tay.
Tộc trưởng thổ lâu lại giống như không phát hiện sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào chiếc hũ kỳ lạ.
“Chao ôi, lẽ ra phải đãi các vị khách quý từ nhà chính một bữa tiệc chín mươi chín món để thể hiện tình cảm, nhưng Mân Nam thì tồi tàn, điều kiện đơn sơ. Xin các vị khách quý thứ lỗi.” Ông ta nghiêng người về phía trước, một tay khoác trong ống tay áo, một tay duỗi về phía trước giống như tán gẫu việc nhà: “Các vị đều là người tài kiệt xuất dung mạo phi thường, chẳng biết có thành gia lập thất chưa?”
Lời tộc trưởng thổ lâu thì là “các vị”, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Vệ Ách.
Khán giả trong phòng livestream vừa mới xem “Thần Lang kết hôn”: “…”
Có sao nói vậy, cảnh tượng này sao quen thế.
Tộc trưởng thổ lâu, người ngoài chi nhánh mà ông còn tà tâm chưa chừa à!!!