“Lần này, mày chạy không thoát đâu, Lucas!” Thế Phương như con hổ dũng mãnh tung một đòn phi cước vào thẳng tên trùm.
Đòn đá nhanh, mạnh, chính xác và chuẩn hiểm nên một tiếng la thất thanh vang lên: “Á!” Tên đàn em Lucas lao ra che chắn cho đàn anh đã hứng trọn cú đá trí mạng, hắn bật ngửa nằm bất động.
Anh khống chế giao hắn cho đồng đội vừa chạy tới. Rồi phi thân đuổi theo Lucas.
Lần này, tránh bị anh bất ngờ cho ăn đòn đá hiểm, hắn rút súng nhắm thẳng vào Thế Phương siết cò.
Đoàng…đoàng…đoàng
Hắn bắn liên tiếp ba phát đạn về phía anh.
Thế Phương nhanh nhẹn lăn một vòng rồi ẩn sau một phiến đá. Anh lợi dụng địa hình đá nhấp nhô, men theo con suối nhỏ đón đầu hắn.
Mới đó đã không còn thấy người đuổi theo, tên Lucas tưởng rằng anh đã trúng đạn. Hắn nhếch bên mép khinh thường: “Đồ nhãi nhép!”
“Mày mới là nhãi! Hôm nay, mày chạy đường trời!” Anh bất ngờ đón đầu tung cú đá vào giữa mặt hắn.
Lucas không hổ danh là tên trùm, hắn thành thục đưa tay phá bỏ rồi giương súng nhắm thẳng vào huyệt Ấn đường của viên cảnh sát.
Đoàng…đoàng…
Hai phát đạn đồng thời vang lên.
Khi thấy tên trùm siết cò, Thế Phương nhanh hơn, rút súng bắn vào cổ tay cầm súng của hắn rồi lẹ làng lộn vòng tránh đầu đạn đang bay tới.
“Á!” Tên trùm trúng đạn la lên nhưng vẫn quyết nắm chặt cây súng. Hắn rất nhanh chuyển tay và nã liên tiếp.
Đoàng…đoàng…đoàng….đoàng….
Thế Phương bình tĩnh lộn vài vòng tránh đạn.
Bất ngờ, Nguyễn Lâm chạy tới. Anh ấy không kịp tránh phát đạn của tên Lucas.
Thế Phương lao lên đứng chắn trước mặt Nguyễn Lâm. Đồng thời bắn một phát súng vào ngực kẻ thù.
Hai bóng người cùng ngã xuống. Nguyễn Lâm thất kinh: “Đội trưởng!”
Ngọc Mẫn đang dạy mí mắt giật liên hồi. Lòng cô chợt thấp thỏm. Bần thần cả người.
Ngực nhói đau như có ai đó vừa găm một vật nhọn vào tim cô.
Cả buổi dạy tâm trí như treo ngược trên mây, hồn phiêu diêu bay về nơi anh.
“Thế Phương!” Cô đưa tay ôm ngực, bất ngờ gọi lớn rồi ngã nhào xuống bục giảng.
“Cô Mẫn!” Đám học trò ở bên dưới hốt hoảng đứng bật cả lên rồi cùng lúc chạy lên nơi cô giáo đang nằm bất động.
Đứa ôm cô, đứa chạy đi tìm người trợ giúp.
Tiếng người rì rầm cùng tiếng khua dao kéo vọng vào tai Ngọc Mẫn. Cô dướn mi.
Đập vào mắt là trần nhà màu trắng. Mùi thuốc sát khuẩn bay vào khoang mũi. Cô ngồi bật dậy: “Thế Phương!”
“Ngọc Mẫn, con tỉnh rồi!” Là tiếng của ba cô.
“Anh Thế Phương…” Cô lẩm bẩm rồi vội vàng nắm lấy tay ba: “Ba có nghe tin gì về anh ấy, không ạ?’
Đôi mắt ba cô có vẻ né tránh, ông gượng nở nụ cười, nắm tay con gái: “Ba không nghe! Con tập trung nghỉ ngơi cho khỏe đã!”
Thái độ mập mờ của ba làm Ngọc Mẫn sinh nghi. Cô nhìn ba hỏi lại: “Có thật là ba không nghe?”
Ba cô gật đầu:”Ừm!”
Ngọc Mẫn không tin.
Bất ngờ cánh cửa phòng bệnh bị ai đó mở mạnh. Tiếng gọi thất thanh của một người cũng vang lên: “Chị dâu!”
Sau đó là một hung tin: “Chị dâu, đội trưởng cần gặp chị gấp!” Người quay về báo tin là Nguyễn Lâm.
Ngọc Mẫn điếng người.