Tiểu Cửu lật mặt nhanh nhảu nói:
– Nam phụ thì sao chứ, cứ ngược đại đi, ta đây bảo kê ngươi.
Khả Lạc bĩu môi.
Tiểu hồ ly này cười nịnh nọt, hỏi:
– Vậy ngươi tính làm gì tiếp theo?
– Ta nhớ hình như sắp đến sinh nhật Hàn Hàn thì phải.
Tiểu Cửu lật lại hồ sơ nhân vật, nói:
– Yes, 2 ngày nữa là tới sinh nhật rồi.
Khả Lạc nâng khéo mắt nhìn Tiểu Cửu, yêu mị nhấp môi:
– Ta hảo sợ hắn sẽ làm gì ta quá.
Tiểu Cửu nhếch mép khinh:
– Ta thì sợ ngươi làm hại Quân Hàn á, mà ta nghĩ Quân Hàn tốt với ngươi như vậy, không thể làm gì tổn hại ngươi được đâu.
Khả Lạc cười mỉm, bớt đi khí chất yêu mị ban nãy, giờ đây nhìn cô thanh thuần hơn:
– Chờ xem.
………………….
Buổi tối trước ngày sinh nhật, Khả Lạc đang ở phòng mình nhà họ Doãn, cô gọi cho Quân Hàn, chuông vừa reo thì anh đã bắt máy:
– Alo, Lạc Lạc?
– Um, tớ đây, ngày mai cậu muốn nhận quà sinh nhật gì?
Quân Hàn nghe cô nói vậy, thì nhấp môi cười, anh nói:
– Cậu.
– Hửm?
– Tớ muốn cậu đóng gói bản thân gửi tặng tớ.
Khả Lạc cười khúc khích:
– Tớ là của cậu rồi mà, à ba mẹ tớ hôm qua đã đi đến nhà họ Dương để hủy hôn ước của tớ rồi đấy, vậy nên tớ hoàn toàn thuộc về cậu rồi.
Quân Hàn đẩy chiếc kính lên, nói với Khả Lạc với giọng đầy cưng chiều:
– Ừm, tớ chỉ cần cậu luôn ở bên tớ, không cần quà gì nữa đây, cậu là món quà quý nhất mà tớ được nhận.
Khả Lạc vẫn cố hỏi tiếp:
– Nhưng cậu phải nói cậu thích gì chứ, sinh nhật cậu thì cậu phải được nhận quà chứ.
– Vậy cậu tặng tớ cà vạt đi.
– Hảo đát, tớ sẽ chọn chiếc cà vạt phù hợp với cậu nhất.
Quân Hàn đáp ứng, hai người chúc nhau ngủ ngon rồi cúp máy.
Tiểu Cửu ngồi trên vai Khả Lạc lúc này mới lên tiếng:
– Cà vạt, dã tâm tên này không nhỏ, ta nghĩ sai về hắn rồi.
– Giờ ngươi mới biết à.
Tặng người cà vạt với ý nghĩa trói người bên mình, trong lúc này, Quân Hàn muốn mình thuộc về Khả Lạc nhưng nghĩa bóng của việc này là Khả Lạc cũng sẽ bị trói chặt với Quân Hàn.
Khả Lạc lúc này gọi điện đến cửa hàng cà vạt nam có danh tiếng:
– Alo, tôi muốn mua một chiếc cà vạt nam màu xanh đen, có sọc trắng.
– Vâng ạ.
– Giao đến địa chỉ này giúp tôi.
Khả Lạc gửi địa chỉ nhà họ Doãn cho cửa tiệm.
Xử lí xong mọi chuyện, cô nằm ườn lên chiếc giường mềm mại, Tiểu Cửu bay đến gần Khả Lạc, nói:
– Ta tưởng ngươi sẽ dày công đi lựa cà vạt cho nam phụ chứ.
– Ta không rảnh, đặt về cũng được mà.
Tiểu Cửu chê trách Khả Lạc lần thứ n:
– Đồ lười biếng, không làm mà đòi có ăn.
Nghe tiếng xỉa xói của Tiểu Cửu, Khả Lạc ném cái gối vào thẳng con hồ ly này, Tiểu Cửu nhanh chóng trốn vào không gian.