Hai chữ nhẹ nhàng như mây bay gió thổi lại khiến Trần Kỳ cảm thấy ớn lạnh.
Có lẽ cậu ta đang tính kế người khác.
“Thằng đó chọc giận gì mày, không phải liên quan đến Thẩm Tô Khê đấy chứ?”
Đầu kia điện thoại “Ừ” một tiếng, Trần Kỳ lặng lẽ cảm khái: Hồng nhan họa thủy, ông bà nói cấm có sai.
Nghĩ đến gì đó, Trần Kỳ tốt bụng nhắc nhở: “Nếu đã vậy thì nhớ cẩn thận một chút. Thằng Thạch Tấn này tâm địa độc ác, lần trước có nhân viên phục vụ lỡ tay làm đổ rượu vang lên người nó, cậu đoán xem thế nào, nó đem người đánh nhân viên phục vụ chết khiếp, giờ còn đang nằm viện.”
“Tôi biết rồi.” Giang Cẩn Châu gõ gõ vô lăng, lời nói không nghe ra cảm xúc gì: “Không có gì nữa thì cúp đây.”
“Từ từ.” Trần Kỳ không ngăn nổi cơn tò mò: “Cậu lấy đoạn ghi hình làm gì? Chẳng lẽ muốn lấy ra ngắm tư thế oai hùng của mình sao?”
Giang Cẩn Châu không hề dính chiêu khích tướng, anh đáp trả: “Đoạn ghi hình cậu cũng có thể copy một bản, học tập một ít tư thế oai hùng đi, dù sao cậu cũng là con một của Trần gia.”
Trần Kỳ nhịn: “Nói thật đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì.”
Giang Cẩn Châu lúc này mới bật cười, dùng lý do cũ: “Về sau hữu dụng.”
“Phải rồi, còn một chuyện nữa.” Trước khi cúp điện thoại, Trần Kỳ bất chợt nói: “Cô gái kia đã trở lại.”
“Tôi biết.” Giang Cẩn Châu nheo mắt.
Trần Kỳ chần chừ một lúc: “Hôm trước tôi gặp cô ta ở…”
“Tút tút tút…”
“……”
Ở bệnh viện.
Người khám không nhiều lắm, phía trước Thẩm Tô Khê chỉ có một bé gái khoảng 5, 6 tuổi.
“Lại đây, há to miệng nào.”
Thẩm Tô Khê nhìn theo, nữ bác sĩ đang nói nhìn qua cũng trạc tuổi cô, bộ dạng thanh tú, có lẽ không thích cười, cho nên đường nét hơi lạnh lùng.
Nhưng giọng nói vô cùng dịu dàng.
Nhất định là một bác sĩ tốt tính.
Rất nhanh đã đến lượt Thẩm Tô Khê, cô nhanh chóng bước vào ngồi xuống, khẽ nghiêng người vén tóc, nói sơ qua tình hình.
Đợi nửa ngày, không thấy ai nói gì, cô xoay đầu lại, bắt gặp một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Lâm Diệp Thư hoàn hồn, tránh ánh mắt của cô, rủ mắt viết mấy chữ lên sổ khám bệnh, giọng điệu lạnh lẽo: “Nếu không cần lỗ tai nữa thì có thể hiến tặng cho người khác.”
Thẩm Tô Khê sửng sốt, sao đột nhiên lại nói chuyện thô lỗ như vậy?
Không phải ban nãy còn dịu dàng lắm sao?
Không riêng Thẩm Tô Khê, bác sĩ Trương đứng bên cạnh cũng nghe ra điều bất thường.
Giống như địch ý giữa phụ nữ với nhau.
Tuy bình thường Lâm Diệp Thư đối xử với mọi người đều lạnh nhạt nhưng ít nhất vẫn lễ phép đúng chỗ. Lần đầu tiên thấy cô cư xử thế này.
Lâm Diệp Thư không ngẩng đầu lên nói tiếp: “Khi về nhà nặn sạch mủ, dùng bông gòn thấm ít oxy già rồi lau lên chỗ viêm, sau đó sát khuẩn bằng povidone là được. Trước khi tắm nhớ bôi thuốc mỡ erythromycin quanh lỗ tai, chú ý đừng để nước dính vào vết thương.”
Thẩm Tô Khê nhớ kỹ: “Được, tôi biết rồi.” Giọng nói của cô cũng lạnh đi vài phần.
Bác sĩ Trương bên cạnh thấy bầu không khí hơi sai sai, cho nên chủ động trêu chọc: “Lúc nặn mủ sẽ đau lắm đó, em phải nhịn một chút, đừng khóc nha.”
“Không sao đâu ạ.” Thẩm Tô Khê cười lễ phép: “Em không sợ đau.”
Đừng khóc?? Đùa hả!
Lúc gãy xương cô còn chưa kêu một tiếng, chút vết thương cỏn con này sao có thể khóc được.
Thấm Tô Khê lấy thuốc xong, gặp được Giang Cẩn Châu ở cầu thang tầng 2.
Anh tự nhiên cầm túi thuốc giúp cô, tay còn lại nắm tay cô: “Bác sĩ nói thế nào?”
Bác sĩ nói cô có thể hiến tặng tai cho người khác!
Thẩm Tô Khê khẽ siết tay anh: “Bị nhiễm trùng nhưng không nghiêm trọng lắm, qua mấy ngày nữa là khỏi.”
?
Đợi đã!
Có phải cô vừa bỏ lỡ cơ hội bán thảm không nhỉ?
“Nhưng mà!” Cô kịp thời cứu vãn tình hình: “Bác sĩ nói mấy ngày này sẽ không dễ dàng gì, miệng vết thương đau lắm, nhất là lúc nặn mủ. Chị ấy cũng từng nặn mủ rồi, lúc ấy đau phát khóc.”
Bác sĩ Trương đang thong thả đi từ tầng 1 lên: “……?”
Cô có nói thế sao?
“Em hơi sợ, nhưng mà em nhịn được. Không đau chút nào đâu.” Thẩm Tô Khê rũ đầu xuống, cả người đột nhiên héo hon.
Ở góc Giang Cẩn Châu không nhìn thấy, khóe miệng cô nhếch lên gian xảo.
Bán thảm, khẩu thị tâm phi–
Quả là một đóa sen trắng xấu xa!
Cái nhếch môi còn chưa kịp thu lại, Thẩm Tô Khê chợt thấy có người đi tới.
“……?”
Bác sĩ Trương: “Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.”
Giang Cẩn Châu không hiểu, anh quay đầu nhìn Thẩm Tô Khê, chỉ thấy khóe miệng cô giật giật.
Trùng hợp thế à…
Cô hoài nghi Thượng đế gắn máy theo dõi trên người cô, mỗi khi nói bậy lập tức có người đến vạch trần.
“Bạn trai em sao?” Không đợi bọn họ trả lời, bác sĩ Trương đã nhìn về phía Giang Cẩn Châu: ” Lúc nặn mủ đau lắm, hồi đó chị khóc hết nước mắt, cậu nhớ dỗ bạn gái một chút, đừng để cô ấy đau.”
“……”
Giang Cẩn Châu cười cười: “Sẽ không làm cô ấy đau đâu.”
Thẩm Tô Khê:?
Đang nói gì vậy?
Sao đột nhiên cô không hiểu gì hết???
Bác sĩ Trương trở lại phòng, vui vẻ tán chuyện phiếm với đồng nghiệp.
“Em gái nhỏ ban nãy mọi người còn nhớ không? Cô em cực kỳ xinh đẹp ấy!”
Đuôi lông mày Lâm Diệp Thư khẽ nhếch lên.
“Nhớ, sao vậy?” Có người tiếp lời.
“Tôi mới gặp được ở bên dưới, con bé đang làm nũng với người yêu đó!” Vừa nói bác sĩ Trường vừa nhại lại cảnh tượng ban nãy: “Lỗ tai em đau quá! Bác sĩ nói lúc nặn mủ lại càng đau, em sợ lắm…”
Mọi người bật cười: “Không phải lúc khám cô ấy còn vỗ ngực nói không sợ đau sao? Lật mặt nhanh ghê!”
“Nhưng mà bạn trai của em ấy ôn nhu lắm, nói gì thì tôi nghe không rõ, nhưng cười lên không hề kém minh tinh trong ti vi chút nào. Không thể không thừa nhận, hai người họ rất xứng đôi, nếu tôi…”
Lâm Diệp Thư không nghe nổi nữa.
“Rầm” một tiếng.
Chỉ còn lại hai bác sĩ nhìn mặt nhau: “Cô ta bị sao vậy?”
“Ai biết được.”
Lâm Diệp Thư chạy ra khỏi cửa bệnh viện, rồi đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt cô lướt qua cửa sổ thủy tinh, bắt gặp bóng người, sau đó ánh mắt không thể di chuyển được nữa.
Tất cả can đảm mà cô vất vả để tích góp lập tức sụp đổ trong khoảnh khắc này–
Cách đó không xa, hai bóng người cao lớn xinh đẹp, chụm đầu vào nhau, chặt sít không kẽ hở.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thẩm Tô Khê trực tiếp về nhà, Giang Cẩn Châu phải bôi thuốc cho cô, cho nên cũng đi theo.
Lúc bước ra từ phòng ngủ, cô nhìn thấy Giang Cẩn châu đang ngồi trên sofa, thong thả xắn ống tay áo, để lộ cơ bắp thon chắc, găng y tế bao bọc những ngón tay đẹp đẽ.
Thẩm Tô Khê nhìn thêm một lúc, sau đó cô nghe thấy anh gọi tên cô.
“Tô Khê.”
Cô bưng đĩa trái cây, đang định bước qua.
Giang Cẩn Châu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút.
Một lúc lâu sau.
“Lại đây nằm đi.”