Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy mình quả thực tự nhấc đá đập chân mình, tay nàng còn bị Tạ Lâm Nghiễn nắm trong tay, nàng dò hỏi: “Hay là ngươi cắn ở tay thì thích hợp hơn?”
Tạ Lâm Nghiễn cười khẽ một tiếng, Sở Nghiêu Nghiêu cho rằng hắn đang trêu đùa nàng, ai ngờ hắn thật sự kéo tay nàng đưa đến bên môi, ngay sau đó, cả người Sở Nghiêu Nghiêu ở trên giường đều cứng lại như bị sét đánh.
Tạ Lâm Nghiễn không cắn nàng, mà là nhẹ nhàng liếm cổ tay nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác tóc gáy mình đều đứng lên, mặt đầy khó tin nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
“Ngươi ngươi ngươi…”
Nàng ngươi cả buổi, một câu hoàn chỉnh không nói được.
Tạ Lâm Nghiễn rõ ràng đang trêu đùa nàng, nhưng dáng vẻ hắn trông như không có gì xảy ra, hắn buông tay Sở Nghiêu Nghiêu ra, thậm chí còn rất tốt bụng dém chăn cho nàng.
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Tâm tình hắn giống như không tệ.
Sở Nghiêu Nghiêu ấp úng không nói nên lời, nhìn hắn đứng dậy rời khỏi phòng.
Lúc lâu sau, nàng mới đỏ mặt, dùng sức mà hít vào, nàng ra sức chà xát cổ tay của mình, cảm giác kia giống như bám chặt ở trên da, xoa như thế nào cũng không hết.
A a a a a!
Nếu không phải bận tâm kết cấu căn phòng này cách âm không tốt lắm, nàng cơ hồ muốn thét chói tai.
Tạ Lâm Nghiễn đang làm cái gì?!
Nam chính tiểu thuyết không couple liếm cổ tay nàng?!
A a a a!
Sụp đổ! Hoàn toàn sụp đổ! Cứu mạng!
Sở Nghiêu Nghiêu xiết đệm chăn càng xiết chặt càng chặt, cuối cùng nàng đột nhiên ngồi dậy, lần này động tác quá mạnh, ánh mắt nàng chợt lóe lên đau đớn, sắc mặt hồng hào cũng nháy mắt trở nên trắng bệch.
Ách, nhất thời kích động kéo căng miệng vết thương.
Sở Nghiêu Nghiêu cau mày nhẹ nhàng kéo y phục ra quan sát vết thương của mình, chỗ bị thương đã không quấn băng gạc nữa, miệng vết thương thậm chí đã kết vảy.
Sao lại lành nhanh như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu hơi kinh ngạc, sau đó liền hiểu được vì sao lúc Tạ Lâm Nghiễn thoa thuốc cho nàng nàng lại ngứa như vậy.
Quá trình vết thương kết vảy vốn rất ngứa, bình thường miệng vết thương kết vảy chậm hơn nhiều đã ngứa như vậy. Lần này tốc độ kết vảy có thể thấy được bằng mắt thường, có thể không ngứa sao?
Sở Nghiêu Nghiêu thở dài, thật là quá xấu hổ, lúc ấy nàng thật sự là quá ngứa, căn bản không ý thức được bản thân đang làm cái gì.
…
Ba ngày ở tại khách điếm trời bên ngoài vẫn luôn mưa, không khí ẩm ướt đến mức làm người ta sinh ra ảo giác đệm chăn cũng bị làm ướt. Sở Nghiêu Nghiêu vùi ở trên giường dưỡng thương thấy rất khó chịu, hoài nghi mình có phải giống như gỗ trong căn phòng này, đều mốc meo vì nước mưa.
May mà sau khi vết thương kết vảy thì không cần phải thoa thuốc nữa, dưới sự giúp đỡ của Ngưng Ngọc Thúy, thương thế của nàng trên cơ bản đã tốt lên nhiều. Thật không hổ là linh bảo thượng cổ, quả nhiên hiệu quả rõ rệt.
Sở Nghiêu Nghiêu ngồi ở trước gương đồng, một tay giơ trâm gài tóc, một tay gãi đầu. Bởi vì mấy ngày nay không thể dùng tay làm những thao tác phức tạp nên nàng cũng không dùng trâm, cánh tay mỏi nhừ cũng không sửa soạn được đầu tóc cho tốt.
Tạ Lâm Nghiễn đứng ở sau lưng nàng cuối cùng nhìn không nổi nữa, vươn tay đoạt cây trâm cài tóc trong tay nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Tạ Lâm Nghiễn cúi người lấy cây lược gỗ trên bàn, nâng mắt lên vừa khéo đối diện với ánh mắt của Sở Nghiêu Nghiêu trong gương đồng.
Hắn thật sự không hiểu nổi, một cô nương vì sao không biết chải đầu?
Tạ Lâm Nghiễn không nhịn được nói: “Sở cô nương, tại hạ có nên tìm cho cô nương một nha hoàn?”
“… Cũng không đến mức đó, có lẽ ta luyện tập thêm…”
Sau đó nàng không nói tiếp, bởi vì Tạ Lâm Nghiễn đã bắt đầu chải đầu cho nàng, mức độ thành thạo đó làm Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy mình theo không kịp.
Nếu có thể, nàng hy vọng nàng có thể có một thanh búi tóc, như vậy nàng vẫn có thể tự mình búi cho mình một búi tròn…
Ngón tay thon dài xuyên qua sợi tóc, nhẹ nhàng làm thành búi tóc.
Thật là lợi hại! Sở Nghiêu Nghiêu khen từ đáy lòng.
Tạ Lâm Nghiễn lại từ trong ngực lấy ra một cây trâm cài tóc bằng ngọc cắm vào trong búi tóc, tóc đen cuốn thành một vòng, giản dị nhưng không mất linh khí.
Tạ Lâm Nghiễn rũ mắt xuống liền thấy Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt như đang tự đánh giá cái gì, hắn nhếch môi cười hỏi: “Sở cô nương đang nghĩ gì?”
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, nàng quay đầu nhìn lại, lúc này Tạ Lâm Nghiễn không giống thường ngày dùng dây buộc tóc dài lên, mà là hơn nửa tóc đen buông xõa, nửa trên dùng trâm cài tóc cố định lại, kiểu dáng và màu sắc trâm cài giống hệt cái trên đầu Sở Nghiêu Nghiêu.
Kiểu tóc này làm Tạ Lâm Nghiễn trông không hề giống kiếm khách lãnh khốc, ngược lại có thêm một phần khí chất nhã nhặn, tự phụ.
Ở nơi này không có áo khoác cao cổ, Tạ Lâm Nghiễn vì che dấu răng trên cổ chỉ có thể dùng kiểu tóc này, Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng nàng lại không thể hiểu nổi, một đại nam nhân như hắn sao có thể da mịn thịt mềm như thế. Không phải chỉ bị cắn một cái thôi sao, thậm chí còn không chảy máu, vậy mà ba ngày rồi dấu răng còn chưa mất hẳn.
Ánh mắt của nàng lướt qua trên trâm cài tóc của hắn một lát, cuối cùng ngừng lại ở trên hoa văn khắc trên ngọc, hỏi: “Trâm cài tóc này là cái ngươi thường dùng?”
Hắn gật đầu cười nói: “Sở cô nương không thích sao?”
Cũng không phải, chỉ là nàng cảm thấy dùng cùng kiểu dáng với hắn sẽ dễ làm người ta hiểu lầm.
Thu thập xong hành trang, Sở Nghiêu Nghiêu liền theo Tạ Lâm Nghiễn rời khỏi khách điếm xuất phát đến Vân Trung Thành.
Thế giới này bị Trụy Ma Uyên phân chia thành bốn khu vực, phía tây Trụy Ma Uyên chính là Cực Kì vực, còn gọi là Ma vực, chính là hang ổ của Tạ Lâm Nghiễn, mà phía đông Trụy Ma Uyên là khu vực của bốn đại môn phái chính đạo, chia thành Bắc Nhạc và Nam Nhạc, vị trí của Ngọc Hành Sơn nằm ở dãy núi Nam Nhạc.
Phía nam Trụy Ma Uyên tiếp giáp với Minh Hải, phía bắc là Đông Lê Sơn tuyết lớn bao trùm.
Nơi Sở Nghiêu Nghiêu và Tạ Lâm Nghiễn muốn đi lúc này chính là thang Thải Vân, con đường duy nhất có thể đi thông đến Vân Trung Thành, nằm ở ranh giới giao nhau giữa Nam Nhạc và Bắc Nhạc, không thuộc địa phận quản lý của bất kỳ tông môn nào.
Nghe nói thang Thải Vân này có tổng cộng chín nghìn chín trăm bậc thang, không thể ngự kiếm, càng không thể sử dụng khinh thân chú. Người muốn đi vào Vân Trung Thành cần phải từng bước từng bước đi lên. Đây là một cách hay để ngăn chặn một số tu sĩ tâm cao khí ngạo, cũng tránh được không ít người thích gây chuyện đến quấy rầy.
May mà con đường của tu sĩ tu tiên đều tràn ngập gian khổ, leo một cái thang mà thôi, đối với bọn họ mà nói cũng chẳng đáng là gì.
Từ Nam Nhạc đến Bắc Nhạc, Tạ Lâm Nghiễn thoạt nhìn rất nhàn nhã, căn bản không ngự kiếm, Sở Nghiêu Nghiêu theo hắn tròn hai ngày mới đến nơi.
Giao giới giữa Nam Nhạc và Bắc Nhạc tên là Thải Vân Trấn, lấy tên từ thang Thải Vân, lúc này Thải Vân Trấn có rất nhiều người, đều là đến chờ để vào hội giao dịch ở Vân Trung Thành.
Tạ Lâm Nghiễn đi lại nghênh ngang, hắn chỉ vào khách điếm ven đường nói với Sở Nghiêu Nghiêu: “Đi thôi, vào khách điếm ở, thang Thải Vân hai ngày nữa mới mở.”
Sở Nghiêu Nghiêu kinh hồn táng đảm nhìn hắn: “Ngươi không sợ bị người khác nhận ra sao?”
Diện mạo này của Tạ Lâm Nghiễn thả vào trong đám người vẫn thấy chói mắt, từ lúc bọn họ đi vào Thải Vân Trấn, người lén đánh giá họ cũng không ít.
“Nhận ra?” Hắn nhẹ xì một tiếng: “Vậy thì tới giết ta đi.”
Đi đi, thật bướng bỉnh!
