Nhưng lại bị một khung ảnh đang phản xạ ánh nắng mặt trời, hơi hơi chớp chớp mắt.
“Ưm…”
Cô theo bản năng mà giơ tay, che đôi mắt lại.
Bước chân lại tò mò mà đến gần, đưa mắt nhìn khung ảnh kia.
Khung ảnh có chút cũ, một vài phần cũng mờ một chút màu sắc, còn có một chút dấu vết cọ xát.
Hẳn là thường xuyên bị cầm lên nhìn tường tận, nên dẫn đến như vậy.
Mà trong khung ảnh, là một bức ảnh chụp chung của bốn đại nam nhân, độ tuổi trung bình chỉ 23 24 tuổi, khí phách hăng hái mà kề vai sát cánh.
Trên người bốn người đều mặc quần áo rằn ri tràn đầy vết bẩn bụi đất, trên mặt cũng vẽ thuốc màu tứ tung ngang dọc có tác dụng yểm hộ.
Nhưng, cũng không ảnh hưởng đến bộ dáng phong thái soái khí của bốn người, cười đến càng cực kỳ xán lạn hơn ánh mặt trời.
Lục Thiệu Khiêm là một trong số đó.
Hạng Tinh đột nhiên nhớ tới, lúc trước Áp Áp hình như có nói qua, Lục Thiệu Khiêm trước khi trở về Hải Thành làm bất động sản, đã từng làm bộ đội đặc chủng tác chiến.
Chính là thời kỳ này đi.
Cô gái chợt nhận ra, đầu tiên là đưa mắt nhìn ánh nắng mặt trời chiếu vào ngoài cửa sổ, lại nhìn khung ảnh bị phơi nắng kia.
Nghĩ nghĩ, không khỏi đặt chậu hoa nhỏ xuống, thật cẩn thận mà đưa tay qua, đẩy khung ảnh kia vào trong một chút.
Không thể để nó bị ánh mặt trời chiếu thẳng đến.
Nếu không, rất dễ dàng phơi hư.
Ngay lúc cô cẩn thận tìm góc độ thích hợp, cửa thư phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng “kẽo kẹt”, lại lần nữa bị đẩy ra.
Đột nhiên có tiếng vang, dọa Hạng Tinh sốc một chút, nhanh chóng rút tay về, có chút co quắp mà ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía người đi tới.
Cũng may, nam nhân ở cửa cũng không bởi vì hành động của cô mà tức giận.
Mà cong lấy đôi môi đỏ cực kỳ ôn nhu, chậm rãi đi tới.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang bất an đến phát run: “Làm sao vậy?”
“…” . Ngôn Tình Sủng
Hạng Tinh cắn phấn môi.
Nghĩ nghĩ, cúi đầu xuống giống như chú cún con làm sai chuyện gì, mềm mại mà mở miệng:
“Thực xin lỗi, tôi không trải qua sự đồng ý của anh, đã chạm vào đồ của anh…”
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)