Đang nghĩ ngợi thì Lâm Thanh chợt nói: “Nhưng tụi mình cũng đâu có tách nhau ra.”
Lương Thuỷ cúi đầu, nói: “Có thể nói như vậy.” Hai kẻ dở hơi kia đã hát xong rồi, vui vẻ về chỗ. Tô Khởi rất hưng phấn, ngồi cạnh Lương Thuỷ, tay vô thức đặt trên đùi cậu, rồi lại cầm bình nước uống ừng ực. Lương Thuỷ cũng tự nhiên ôm eo cô, người cũng ngồi sát vào gần cô hơn.
Lý Phong Nhiên nhìn một cái, rồi dời ánh mắt. Ánh đèn màu cam chuyển động che đi cảm xúc trong đáy mắt cậu.
Tô Khởi uống nước xong thì đứng dậy đi toilet. Lương Thuỷ ngồi đó vài giây, chợt cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng, tiếng ca hát ồn ào, Lý Phong Nhiên lại cảm thấy thế giới rất yên tĩnh.
Cậu chợt hỏi: “Hai cậu ấy quen nhau rồi?”
Lâm Thanh nói: “Ừa. Nhưng mà mấy bố mẹ chưa biết. Giữ bí mật nha.”
Lý Phong Nhiên không nói gì, vẻ mặt thẫn thờ.
Lâm Thanh thấy cậu như vậy thì nói: “Ngạc nhiên đúng không? Tớ cũng vậy. Tớ chỉ biết Thuỷ Tạp thích Thất Thất, nhưng không ngờ người Thất Thất thích thầm đó giờ là Thuỷ Tạp.”
Lộ Tử Hạo cạn lời: “Là cậu có mắt như mù, hiểu không?”
Lâm Thanh: “Ừa thì cậu thông minh.”
Trình Dũng từ bên ngoài vào, mỉm cười: “Buồn nôn chết đi được, lại ôm nhau hun hít rồi.”
Lộ Tử Hạo bênh vực người mình, kêu: “Đừng có nói họ, lần trước tớ thấy cậu với Lưu Duy Duy rồi.”
Lưu Duy Duy lập tức ném viên thạch trái cây vào cậu.
Mọi người xung quanh cười vang.
Lý Phong Nhiên dựa vào lưng ghế, trầm mặc nhìn ca từ trên màn hình, có người đang hát《Những đoá hoa ấy》.
“Tiếng cười đó làm tôi nhớ đến những đoá hoa của mình
Tại mỗi ngóc ngách trong đời tôi, lặng lẽ nở vì tôi
Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ mãi bên cạnh cô ấy
Hôm nay, chúng tôi lạc mất nhau giữa biển người mênh mông.
La la la la la la la la la la la nhớ cô ấy….”
Ánh nước trong đôi mắt chàng trai chợt loé lên. Cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
Vốn tưởng rằng đại học……
Nhưng mà, cũng là cậu từ bỏ Ương Âm trước.
(Editor: Học viện Âm nhạc Trung ương ở Bắc Kinh luôn mọi người ạ:()
……
Tối đó, Lý Phong Nhiên ở lại nhà Lương Thuỷ.
Năm bạn trẻ lại tụ tập với nhau, con gái ngủ trên giường, con trai ngủ dưới đất, nằm hàn huyên cả đêm.
Trải qua kỳ thi đại học, tương lai bắt đầu rõ rang hơn. Lý Phong Nhiên là người xịn xò nhất trong nhóm, một hai năm nay, cậu đã là nghệ sĩ piano trẻ tuổi nổi tiếng trong giới âm nhạc, tiếp theo phải chuẩn bị cho buổi hoà nhạc piano quốc tế tại Vienna, đó sẽ là một cơ hội thành danh cho cậu. Còn Lộ Tử Hạo, vào đại học vẫn muốn tiếp tục nỗ lực, nói phải làm “hacker” ghê gớm nhất trên thế giới.
Lương Thuỷ ngắt lời: “Chí hướng này của cậu không đàng hoàng gì hết vậy?”
Lộ Tử Hạo: “Tương tự. Ý tớ là giống giống cái đó thôi.”
Tô Khởi học thiết kế máy bay. Tuy cô còn chưa sẽ học gì trong ngành này, nhưng cô cảm thấy rất có hứng thú.
Lâm Thanh thi đậu vào chuyên ngành tranh sơn dầu mình mơ ước bấy lâu, không cần nói cũng biết vui vẻ và tự hào biết bao nhiêu, tiếc nuối duy nhất chính là: “Thật ra tớ cũng muốn đến Bắc Kinh. Như Ương Mỹ [2] khó quá. Ghen tị với cậu được ở chung một thành phố với Lộ Tạo ghê, sau này còn có Thuỷ Tạp nữa.”
[2] gọi tắt của Học viện Mỹ thuật Trung ươngTô Khởi xoay người sang ôm eo cô: “Đâu có sao đâu, điện thoại tụi mình có QQ, với lại, tớ có thể đến tìm cậu chơi, cậu cũng có thể đến tìm tớ chơi mà.”
Lâm Thanh cười khanh khách: “Ừa.”
Về Lương Thuỷ, qua vài tháng điều chỉnh thì thành tích càng ngày càng tốt hơn, đã phá vỡ cửa ải 11 giây. Chỉ là, càng mệt mỏi hơn nhiều.
Lộ Tử Hạo sờ sờ đầu cậu, nói: “Đàn em, anh ở sân Thanh Hoa chờ em.”
Lương Thuỷ không khách khí đạp cậu một cái.
Tô Khởi lập tức ham vui, lật người lại, thò đầu ra mép giường: “Tớ nữa! Tớ cũng là đàn chị của cậu! Em Thuỷ Tạp, gọi đàn chị!”
Lương Thuỷ lấy chân đá vào chân cô. Tô Khởi nhanh chóng rụt chân lại, cậu không đá trúng.
Lương Thuỷ hơi nhổm người dậy, vỗ nhẹ lên mặt cô, Tô Khởi lùi về, cười khach khách không ngừng.
Ồn ào đến khuya không biết mấy giờ mới thôi, Tô Khởi buồn ngủ sớm, lúc ba chàng trai vẫn còn nói chuyện thì cô đã lim dim ngủ. Không biết ngủ đến khi nào, trong phòng chìm vào im lặng, cô mơ hồ cảm giác có người thò đến, khẽ hôn cô một chút. Cô buồn ngủ mở nửa mắt lên nhìn, thấy gương mặt Lương Thuỷ trong bóng đêm vô cùng trắng trẻo. Cậu nhẹ nhàng hôn môi cô, lại không kìm được mà khẽ dụi vài cái. Giữa hơi thở của cô có mùi hương cơ thể tươi mát quen thuộc của chàng trai. Ngón tay cô khẽ chạm vào mặt cậu, mơ mơ màng màng cong khoé môi. Cậu nắm lấy ngón tay cô hôn vài cái, rồi mới rón ra rón ré trở về đất nằm.
Mấy ngày sau, năm bạn trẻ tề tụ bên nhau cả ngày, chạy ra đường chụp ảnh sticker [3], chạy ra bờ sông quậy phá. Ngoài tiệc tốt nghiệp của Lâm Thanh và Tô Khởi, mấy ngày còn lại họ đều ở hẻm Nam Giang, giống như hồi bé ngồi hoặc nằm trên chiếu ăn dưa hấu, mút kem, uống chè đậu xanh, xem X-Men, Cướp biển vùng Carribean, Chúa tể của những chiếc nhẫn, Harry Potter, thỉnh thoảng còn chơi cờ tỷ phú trong hoài niệm…
Ngoài cửa sổ, vẫn như vô số mùa hè đã qua – trời xanh thẳm, mây trắng phau, sắc trời khi sáng khi tối, chim chóc reo vang, ve sầu kêu râm ran, gió sông thổi, cây lắc lư.
Một buổi trưa nọ, trời bỗng mưa to tầm tã. Họ tắt điều hoà, mở cửa sổ ra, ngồi bên cửa sổ ngắm mưa như khi còn bé, nhìn nước mưa rơi từ tầm tã từ mái hiên xuống, giống những mảnh thuỷ tinh.
Lý Phong Nhiên chợt nói: “Hẻm Nam Giang già rồi.”
Đúng vậy, mái ngói không còn đủ, màu đỏ tươi một thời cũng đã phai dần. Tô Khởi nói: “Không biết lần sau trở về sẽ thế nào nữa.”
Gió mùa hè mát lạnh mang theo nước mưa tạt mạnh vào phòng, thổi tung quần áo các thiếu niên.
Lâm Thanh: “Tớ mong lúc về lại đây, nó sẽ không giã cỗi.”
Lương Thuỷ: “Nhưng mà…..”
Lộ Tử Hạo: “Sẽ già thôi.”
Trời vừa hết mưa to, thời tiết lại trở nên sáng sủa, hẻm Nam Giang được rửa sạch sẽ, cửa sổ sáng sủa, hoa đỏ lá xanh, vậy mà lại trông mới hơn một chút.
Năm ngày ngắn ngủi nhanh chóng qua đi, Lý Phong Nhiên và Lương Thuỷ đều phải khởi hành.
Một đêm trước khi đi, Lý Phong Nhiên trở về nhà bên khu Viên Đinh.
Tối đó, Tô Khởi tắm rửa xong, nằm trên chiếu hóng gió, nghĩ đến ngày hôm sau phải chia xa thì có chút buồn bã. Đang nằm buồn chán trên chiếu thì di động vang tiếng tít tít, là tin nhắn của Lương Thuỷ:
“Qua đây.”
Tô Khởi bấm chữ: “Đâu có ai ở đó đâu, sao tớ qua được?”
Lương Thuỷ: “Hồi trước chả phải cậu cũng thường xuyên qua một mình sao?”
Tô Khởi nghĩ thấy cũng phải, sao phải chột dạ chứ, thế nên mạnh dạn nói với Trình Anh Anh rằng sang kế bên chơi một chút.
Mở cửa nhà Lương Thuỷ ra, Khang Đề đang ở nhà sau giặt quần áo. Tô Khởi không dám chào hỏi, chạy thục mạng lên lầu.
Lương Thuỷ đang ngồi trên sô pha xem tivi, vừa thấy cô thì duỗi tay về phía cô.
Tô Khởi cố ý không nhúc nhích: “Gì hả?”
“Hửm?” Lương Thuỷ nhướng mày, “Qua hay không đây?”
Tô Khởi giả vờ xoay người muốn đi. Chàng trai nắm lấy tay cô kéo một cái, cô ngã vào lòng cậu, hốt hoảng duỗi tay che lại tiếng hét sợ hãi, nhưng lại bị cậu kéo tay ra, đẩy lên sô pha hôn.
Nụ hôn của cậu rơi chi chít lên môi cô, lên mặt, lên cổ. Cô bị cậu ép đến nỗi thấy khó thở, ưỡn ngực ra, lại đúng trúng ngực của cậu. Hai trái tim đang đập kịch liệt như muốn chạm vào nhau.
Cuối cùng cậu cũng buông nhẹ cô ra, nhìn cô thật sâu, chợt cúi đầu, áp mặt vào giữa cổ cô, thở dài: “Tiêu rồi, tớ lại nhớ cậu rồi.”
Tim Tô Khởi tê rần, nói khẽ: “Trước khi ăn cơm tối đã gặp rồi mà?”
“Chả biết. Cứ nhớ cực ấy.” Chỉ một lát sau, cậu ngẩng đầu hỏi: “Cậu nhớ tớ không?”
Tô Khởi nhếch miệng cười, cố ý nói: “Không nhớ.”
Cậu trả thù bằng cách chọt vào eo cô, cô nhột đến bật người dậy, suýt chút nữa kêu ra tiếng, xấu hổ đánh vào ngực cậu mấy cái.
Cậu cười cười, lại nói: “Ngày mai tớ đi rồi. Cậu đừng khóc.”
Chuyện này, Tô Khởi không thể kìm được, nhưng cố cãi bướng: “Khóc cái đầu cậu, đi thì đi thôi.”
Lương Thuỷ nhìn vẻ mặt đó của cô, không nói nữa, nhấc người lên một chút, sờ sờ tóc mái của cô, thấp giọng nói: “Đừng nhớ tớ nhiều quá, Quốc Khánh tới thăm cậu.”
Mắt Tô Khởi sáng lên: “Thật hả?”
“Thật.”
Nụ cười trên mặt cô gái lại tươi hơn nữa.
Cậu nhìn đến tim nhộn nhạo, lại thò lại gần, hôn môi cô lần nữa.
Cô cười ha ha: “Thuỷ Tạp, cậu biến thành chó rồi.”
Lương Thuỷ giật mình, mặt đỏ lên, đột nhiên nói: “Gâu.”
Cô phụt cười, cậu lại “a wu”, bắt chước chó cắn mặt cô một cái.
Hai người dây dưa hơn một tiếng. Lúc Tô Khởi chuẩn bị về nhà, đi đến cầu thang thì nghe thấy Khang Đề đang ở phòng khách nói chuyện điện thoại, dặn dò người kia kiểm tra vấn đề phòng cháy ở trung tâm mua sắm gì đó, chắc là sẽ không quay lại phía sau nhà trong chốc lát.
Cô quay sang nhìn Lương Thuỷ cầu cứu.
Lương Thuỷ đi xuống trước cô, vẫn đứng trên cầu thang, hỏi: “Cậu thấy phim này hay không?”
Tô Khởi vội đáp: “Hay nha, hiệu ứng xịn quá chừng.”
Hai người trò chuyện rồi bước vào phòng khách. Khang Đề đã cúp máy, ngồi xem tivi. Lương Thuỷ đi rót cho mình ly nước, Tô Khởi chào Khang Đề: “Dì Đề Đề.”
Khang Đề cười cười.
Tô Khởi trấn an bản thân, bình tĩnh bước ra khỏi cửa, chạy vèo mất bóng.
Lương Thuỷ bỏ ly nước xuống, định về phòng thì Khang Đề chợt nói: “Cái thằng nhóc thúi này, con đừng có làm bậy, có chuyện gì là mẹ đánh gãy chân con.”
Lương Thuỷ suýt mắc nghẹn, nhìn về phía mẹ mình. Cậu tưởng mình giấu kỹ lắm rồi chứ.
Khang Đề: “Chút tính toán này của con, tưởng mẹ nhìn không ra?”
Lương Thuỷ: “Rõ tới vậy ạ?”
Khang Đề: “Mấy ngày nay ăn cơm con toàn cười ngây ngô.”
Lương Thuỷ: “……”
Cậu không muốn nói đề tài này với mẹ, cảm thầy xấu hổ, gãi gãi đầu xoay người muốn đi.
“Con đứng đó cho mẹ.” Khang Đề nói, “Mẹ nói trước cho con biết, con với Thất Thất còn nhỏ, con đừng có mà làm bừa. Nếu xảy ra chuyện gì, mẹ không tha cho con đâu.”
Lương Thuỷ bị mẹ nói đến tê hết cả da đầu, nhưng lại không nhịn được mà cười xấu xa, hỏi: “Mẹ, làm bừa là làm gì, con không hiểu. Mẹ nói rõ chút đi.”
Khang Đề đứng dậy muốn đánh cậu.
Cậu nhanh chóng lùi lại vài bước, cười rộ lên: “Biết rồi.” Cậu đang tính lên lầu thì nghĩ đến gì đó, hỏi, “Mẹ, con với Thất Thất quen nhau, mẹ thích không?”
“Thích thì thích.” Khang Đề dừng lại, “Hai đứa yêu đương cho đàng hoàng, mẹ với dì Anh Tử của con là bạn bè nhiều năm, đừng để lúc đó cả hai nhà xấu hổ.”
Lương Thuỷ nhướng mày: “Con với cậu ấy sẽ không chia tay đâu.”
Khang Đề nhìn cậu chốc lát, chỉ nói câu: “Vậy thì được.”
Ngày hôm sau, Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên đều đi rồi.
Vài ngày sau, những bạn nhỏ còn lại cũng khởi hành. Cả nhà Lâm Thanh đi cùng Lộ Tử Thâm đến Thượng Hải, hai nhà Tô Khởi và Lộ Tử Hạo cùng đi Bắc Kinh.
Trước khi rời đi, Tô Khởi nhìn lại hẻm Nam Giang, chợt phát hiện con hẻm nhỏ thật sự già rồi. Hẻm chật đi, ngắn lại, cũ mèm. Mái ngói xám trắng, vách tường loang lổ, sàn xi măng trong hẻm cũng vỡ, chỉ có cây cối càng thêm tươi tốt, che lấp những ngôi nhà dần dần xuống cấp suốt những năm tháng qua.
Lộ Tử Hạo vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Đi thôi.”
Ô tô đi về phía trước, Tô Khởi quay sang nhìn sông Dương Tử.
Nước sông đã dâng đến đê chống lũ, nước cuồn cuộn chảy siết, vẫn giống như mỗi mùa hè đã qua.
Xe chạy vào trong thành phố, quẹo một cái, cuối cùng không nhìn thấy nữa.
Trên xe lửa đến Bắc Kinh, lòng Tô Khởi dâng lên nỗi lòng phiền muộn. Có lẽ là vì tạm biệt quá khứ, cũng có lẽ là lo lắng về tương lai.
Nhưng vừa xuống xe, tâm trạng cô liền thoải mái hơn.
Lần đầu đến Bắc Kinh, cô được nhìn thấy đường xá rộng đến tám làn, cầu vượt siêu to khổng lồ. Trên đường xe cộ như mắc cửi, nhà cao tầng hai bên đường mọc san sát. Còn một năm nữa là đến Olympic, khắp nơi đều mở bài《Chào mừng bạn đến với Bắc Kinh》, màn hình ven đường cũng mở MV, rất nhiều ca sĩ đang hát: “Bắc Kinh hoan nghênh bạn, chỉ cần có ước mơ, ai cũng là người tài giỏi——”
Thì ra thủ đô là thế này, cô rất thích nơi này.
Tô Miễn Cần, Trình Anh Anh và Tô Lạc đưa Tô Khởi đến ký túc xá. Tô Lạc chạy tới chạy lui đi mua chậu nước, phích nước nóng, nệm, vỏ chăn và ra giường cho cô, còn ân cần hơn gấp trăm lần so với khi ở nhà.
Tô Khởi là nữ sinh duy nhất của lớp, ba bạn nữ ở cùng phòng ký túc xá đều khác lớp cô. Cô cùng bạn cùng phòng làm quen đơn giản rồi ra khỏi trường. Sáng mai bố mẹ và em trai về lại Vân Tây, tối nay cô theo họ đến khách sạn ở.
Đến sáng hôm sau phải tạm biệt, Tô Khởi rất không nỡ. Cô đứng ở trạm xe buýt tiễn người nhà, không kiềm được mà rơi nước mắt
Tô Miễn Cần và Trình Anh Anh cũng đỏ mắt, dặn dò cô học hành chăm chỉ, thường xuyên gọi điện về nhà. Tô Lạc cũng nước mắt lưng tròng, đi đến ôm cô, nói: “Chị hai, chị chăm sóc bản thân cho tốt đó. Sau này em đến Bắc Kinh tìm chị.”
Xe buýt đến, ba người lên xe.
Tô Khởi đứng ở trạm xe, thấy Trình Anh Anh cúi đầu gạt nước mắt, thì một hàng nước mắt lại rơi xuống.
Xe đi xa, cô mới lau sạch nước mắt, về lại trường học.
Đi đến cổng trường, chỉ nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, khuôn viên trường trống trải, và bia đá có khắc tám chữ đỏ tươi “Đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh” rất to. Cô hít sâu một hơi, bước vào trường.
Cuộc sống đại học của cô, bắt đầu rồi.