Hứa Niệm thấy anh giống như không tán đồng, có chút nóng nảy, cô ta đứng lên giải thích, “Chị không hề nói câu đó, chị chỉ muốn giúp em ấy, với tình huống trong nhà như vậy, thật sự rất đáng thương, bây giờ ở trường học còn yên ổn, về sau ra xã hội sẽ càng tàn khốc, cho nên chị chỉ muốn giúp đỡ em ấy một chút.”
Hoắc Ngập cười, hoàn toàn không có ý muốn quan tâm tới chuyện này, chỉ là trước khi rời khỏi đài chủ tịch nói một câu, “Quyên tiền là chuyện tốt, nhưng ít nhất cũng nên nói qua với đương sự.”
Hứa Niệm nhìn anh rời đi, nói không ra lời, một mình đứng yên thật lâu.
Lâm Kiều chạy đến nơi mở họp bày trò với Hứa Niệm rất nhanh bị người của hội học sinh thay nhau truyền ra.
Vưu Tuyên Đồng nói không muốn xóa, Lâm Kiều cũng không có cách nào, bây giờ cô làm gì cũng đều sẽ rơi vào thế bị động, chỉ đành không để ý tới, có một số việc chính là như vậy, đã được chú định là sẽ không có công bằng.
Qua một tuần, việc quyên tiền cũng dần dần phai nhạt đi, dù sao việc học nặng nề, nhưng cũng có lúc rất sinh động, mỗi ngày đều có những việc mới mẻ phát sinh.
Lâm Kiều không còn trở thành trung tâm trong đề tài thảo luận của mọi người, ngày qua ngày trôi qua bình tĩnh, trừ bỏ Trần Tuyên Trùng vẫn luôn luôn khiêu khích.
Bạn học trong lớp lại chậm rãi khôi phục hảo cảm với Lâm Kiều.
Dù gì cô gái này cũng rất ngoan ngoãn, đi học lúc nào cũng nghiêm túc nghe giảng, tan học không hề chạy đi chơi, luôn luôn ngồi ở chỗ mà chăm chỉ làm bài tập, mỗi lần làm bài tập toán mặt mày đều ủ dột, cực kỳ tương phản manh*!
*Manh: Dễ thương
Thời điểm tan học, Lâm Kiều ôm sách cùng Cố Ngữ Chân quay về ký túc xá, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát rồi đi ăn cơm chiều.
Vào trong phòng, Lục Y Y cùng Đường Văn Toàn đang cầm quần áo thử lung tung.
Cố Ngữ Chân nhìn đống quần áo xếp thành núi trên giường của các cô ấy, “Hai cậu đang làm gì vậy?”
“Đang chọn quần áo, để xem ngày mai nên mặc bộ nào.”
Lâm Kiều buông sách trong tay xuống, có chút khó hiểu, “Ngày mai không phải có quy định mặc đồng phục sao?”
“Lúc hợp xướng thì mặc đồng phục, đi ra ngoài chơi chắc chắn phải mặc quần áo thời thượng của mình rồi!” Vẻ mặt Lục Y Y đầy kích động nói, “Sau khi kết thúc hợp xướng thì cũng sắp đến lúc tan học rồi, mấy lớp chúng tớ cùng nhau tạo chút hoạt động, còn có mấy người bên lớp mười một, các cậu có muốn đi thả lỏng một chút hay không?”
Cố Ngữ Chân cảm thấy có chút hứng thú, khó có được một ngày thả lỏng, “Lâm Kiều, cậu đi không?”
Lâm Kiều lắc đầu, “Tớ không đi đâu, lần này tớ thi không được tốt, nên cần chăm chỉ đọc sách.”
Lục Y Y ném đi một bộ váy, lại thử bộ khác, “Không sao hết, lần này không đi thì vẫn còn lần sau, dù sao loại hoạt động này có rất nhiều, về sau vẫn còn có cơ hội, lần sau tìm cho cậu một người bạn trai, tài nguyên của Nhất Trung chúng ta rất tốt, nhất định phải nắm chắc.”
Đường Văn Toàn nghe xong bắt đầu thay Lâm Kiều tìm kiếm, “Lâm Kiều ngoan như vậy, ngày thường cũng không đi đâu chơi, khẳng định muốn tìm một người bạn trai thành thật, không thể là loại đặc biệt được yêu thích, bằng không lúc thích rồi, khống chế không được, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng.”
Cố Ngữ Chân cùng Lục Y Y vô cùng tán đồng.
“Đúng vậy, chỉ cần tìm người ngoan ngoãn như Lâm Kiều, tính cách tốt, không cần quá đẹp, tuân thủ quy củ, tuyệt đối không thể xấu xa!”
Lâm Kiều nhịn không được bật cười, nghe các cô ấy thay chính mình tìm bạn trai, cũng có chút chăm chú, về sau trưởng thành tính toán sẽ tìm người như vậy, thích hợp là được, có thích hay không không quan trọng.
*
Hợp xướng của Nhất Trung được biểu diễn trong khán phòng, các cô gái khối lớp mười nhanh chóng đi tới.
Lâm Kiều, Cố Ngữ Chân cùng một bạn nữ khác trêu chọc nhau đi đến.
Khi tới khán phòng thì thời gian cũng không còn sớm, các bạn học đã sớm tụ hợp ở dưới đài, lớp trưởng không ở đây, chỉ có thể để lớp phó tới quản lý.
Thế nhưng lớp phó lại không thể quản được đám người, không cần tới lớp học, trong lòng mọi người đều vui sướng, chỉ nghĩ hát xong rồi thì sẽ đi đâu chơi, cũng không có tâm tư nghe lớp phó chỉ đạo, đều tự vui vẻ cười đùa với nhau.
Cũng may Lưu Hữu Dung nhanh chóng tới, lớp một phía trước hát xong liền sẽ đến lớp bọn họ.
Lớp bên cạnh Lâm Kiều có một nữ sinh quay về phía sau nói nhỏ, “Hôm nay là do Tống Phục Hành lớp một cùng Hoắc Ngập lớp hai chủ trì, tiếc rằng một người chủ trì buổi sáng, một người chủ trì buổi trưa, nếu không đứng chung một chỗ sẽ tuyệt đối siêu soái!”
Đề tài này vừa nói liền không thể ngừng, “Tôi nghe nói buổi sáng Tống Phục Hành không đáp lại một nữ sinh, không khí đều bị Tống Phục Hành đè ép.”
“Đáng tiếc lại không được nhìn thấy, buổi sáng là Tống Phục Hành, vậy buổi chiều sẽ là Hoắc Ngập?”
“Đúng vậy, mấy cậu vừa nãy đi qua không thấy à, Hoắc Ngập với Hứa Niệm lớp mười một cùng chủ trì, nhìn qua vậy mà rất xứng đôi.”
Có nữ sinh khi nghe cái này liền không vui nhưng không thể không thừa nhận, “Cũng được, Hứa Niệm khá có khí chất, nếu đổi thành nữ sinh khác đứng bên cạnh Hoắc Ngập, không chừng sẽ bị ép đến đầu cũng không thể nâng.”
Mấy nữ sinh phía trước đương nhiên cũng biết tâm tư của cô gái này, “Người ta từ nhỏ đã học ba lê, đương nhiên là có khí chất, được trong nhà bồi dưỡng, người như Hoắc Ngập, chắc cũng chỉ có nữ sinh như vậy mới xứng đôi.”
Mấy nữ sinh tuy rằng có chút không vui, nhưng cũng phải chấp nhận sự thật này, “Cậu nói Hoắc Ngập có theo đuổi Hứa Niệm không? Nhìn chị ta hôm nay ăn diện cũng phí không ít tâm tư, đứng ở dưới ánh đèn nhìn cũng xinh đẹp đấy.”
“Rất có khả năng, hơn nữa Hoắc Ngập cũng là người trong hội học sinh, hai người họ ngày thường cũng hay tiếp xúc, nói không chừng là đang yêu đương, chỉ là ngại cao trung không thể yêu sớm, nên chắc chưa công khai.”
Trong khán phòng truyền tới giọng nói của Hoắc Ngập qua microphone, vẫn êm tai như cũ, ôn nhu mà có từ tính.
Sau khi anh nói xong, theo sau là giọng nữ thanh thúy dễ nghe của Hứa Niệm vang lên.
Lâm Kiều nghe xong có chút dừng lại, còn chưa suy nghĩ cẩn thận, người chủ trì đã nói xong.
Hoắc Ngập cầm microphone từ phía sau tấm màn đen sân khấu bước ra, một bộ tây trang màu trắng, tóc đen sạch sẽ lưu loát, quần tây không có một vết gấp nào làm cho đôi chân của anh càng thêm thon dài.
Vừa bước ra chính là tâm điểm, không tiếng động thu hút rất nhiều sự chú ý.
Anh vừa đi ra đã có người tiến lên bắt chuyện, anh hơi nghiêng đầu lắng nghe, sườn mặt hoàn mỹ được ánh đèn chiếu xuống, có một loại kinh diễm làm rung động lòng người, làm nhưng người đứng xung quanh anh đều trở thành hư ảnh.
Hứa Niệm phía sau mặc một bộ lễ phục màu champagne*, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, họa tiết kim cương trên chiếc váy tôn lên những đương nét xinh đẹp và mềm mại của cô gái.
Hai người xác thật xứng đôi.
Lâm Kiều nhìn có chút chăm chú, Hoắc Ngập lơ đãng giương mắt, cùng tầm mắt cô chạm nhau.
Lâm Kiều cũng không thu hồi tầm mắt, nhìn anh như suy tư gì đó.
Hoắc Ngập hơi nhướng mày, cũng không dừng lại lâu, nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, quay về hậu trường.
Cả lớp học hát cũng chỉ có một bài, sau khi hát xong liền từ phía bên kia đi xuống.
Kết thúc đại hợp xướng, mấy cô gái trong phòng Lâm Kiều đều đi chơi, chỉ còn một mình Lâm Kiều quay về trường học.
Lâm Kiều chậm rì rì ra khỏi khán phòng, vòng qua một góc của tòa nhà, liền thấy phía trước là mấy tên nam sinh mặc đồng phục Cửu Trung đang đứng đó, một bên hút thuốc, một bên nhìn xung quanh, có vẻ đang đợi ai đó.
Đồng phục của bọn họ cũng mặc dị giống như Trần Tuyên Trùng, ống quần đều cắt bỏ, tóc tai cuồng dã, dáng vẻ đứng nghiêng ngả, vừa nhìn qua chính là thiếu niên bất lương.
Lâm Kiều không để ý đến, né qua bọn họ, chuẩn bị đi đợi xe buýt.
“Này!” Nam sinh Cửu Trung đang hút thuốc đột nhiên giữ chặt nam sinh gầy yếu vừa đi qua trước mặt, “Hoắc Ngập bên lớp mười bọn mày còn ở bên trong không?”
Nam sinh kia sợ không nhẹ, liên tục gật đầu, “Còn.. Còn ở trong.”
Lưu ca ngậm điếu thuốc, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, “Khi nào thì ra?”
“Cậu ấy là người chủ trì, phải khi kết thúc mới có thể ra.”
“Được, con mẹ nó không ra!”
Nam sinh gầy yếu không dám nói lời nào, Lưu ca nhìn về phía một tên lùn, “Mày vào xem, tốt nhất là nghĩ cách lừa nó ra đây.”
Nam sinh lùn có vẻ lo lắng, “Dạy dỗ nó ở chỗ này, có khi nào bị giáo viên thấy không?”
Lưu ca phun điếu thuốc trong miệng ra, lấy chân dẫm lên, không kiên nhẫn nhíu mày, “Mày cẩn thận một chút là được rồi, vừa ra liền hành động luôn, giáo viên còn có thể thấy được à?”
Lâm Kiều nghe vậy hơi dừng bước chân, lập tức xoay người quay lại, vào khán phòng liền đi thẳng đến hậu trường.