“Một, ngươi đã phạm phải tội gì đó rất lớn đang phải bỏ trốn, bọn Cẩm y vệ kia được lệnh bắt giữ ngươi!”. Tề Tiểu Khả vừa phân tích vừa để ý thần sắc của người kia, nàng hơi run rẩy tỏ ra cảnh giác nhưng nàng lại không chút phản ứng trực tiếp nào với câu này của cô. Đột nhiên Tề Tiểu Khả bật cười một cái, “Vậy là trường hợp còn lại, ngươi là công chúa hoặc phi tử”.
“Sao ngươi lại nói vậy!? T-ta là thái giám thì sao có thể là công chúa hay phi tử được chứ!”. Nữ nhân cố chối cãi nhưng những biểu cảm của nàng đã tự tố cáo nàng.
“Đừng chối nữa, ta đã biết ngươi là nữ nhân từ lúc ngươi va vào ta kìa!”.
“Thì ra ngươi đã nhận ra”. Nữ nhân đành phải thú nhận, nàng từ từ gỡ mũ xuống, xoã ra mái tóc dài xinh đẹp.
“Vì sao cô lại trốn, còn bị bọn Cẩm y vệ kia truy đuổi nữa?”. Tề Tiểu Khả đã biết rồi thì nàng cũng không giấu nữa, quyết định đem toàn bộ trước sau nói hết một lượt cho cô nghe. Tề Tiểu Khả gật gù chăm chú.
“Về sau thì ngươi cũng đã biết rồi”.
“Thì ra ngươi bị nhốt lâu như vậy, hèn gì ngươi lại muốn bỏ chạy”. Tề Tiểu Khả cười khuẩy một cái, “Từ nãy đến giờ nói chuyện khá lâu rồi mà quên hỏi danh tính của ngươi”.
“Phong hàm của ta là Hoa Dung, húy là Ngọc”.
Thì ra là vị công chúa trong sách ghi lại không rõ danh tính, không ngờ nàng đẹp như vậy.
“Ra là Hoa Dung công chúa, vừa rồi nô tài có gì đắc tội xin người rộng lòng bỏ qua”, Tề Tiểu Khả biết điều quỳ xuống hành lễ.
“Đứng dậy đi, ta phải đa tạ ngươi đã giúp đỡ cho ta mới đúng.”
“Công chúa muốn trở về không, dù gì người bỏ đi cũng đã lâu, giờ này trời cũng tối rồi.”
Hoa Dung trầm xuống, lúc này lòng nàng rối như tơ vò, lo lắng có, buồn bã có, “Hiện giờ Cẩm y vệ đang lục soát gắt gao bên ngoài, ra như thế nào?”.
Tề Tiểu Khả nhìn ra cánh cửa đóng kín nghĩ ngợi một chút rồi lại quay đầu vào, “Cẩm y vệ là thân tín bên Hoàng thượng, bọn họ chỉ lục soát bên ngoài các hoa viên chứ không đến các cung. Chắc hẳn là Hoàng thượng không muốn kinh động đến mọi người nên lệnh cho Cẩm y vệ âm thầm tìm kiếm thôi, bọn họ không dám làm càn đâu!”.
“Chỉ vừa mới thoát ra thì đã phải trở về lại lồng son sao”, Hoa Dung thì thầm, đôi mắt đầy nước, nàng là đang muốn khóc rồi. Dù là thì thầm nhưng Tề Tiểu Khả ngồi ở khoảng cách gần như vậy vẫn có thể nghe được, thấy nàng công chúa yếu đuối kia đang lệ trực trào tuôn thì lại lúng túng, đành thở dài một hơi, “Nếu không chê thì công chúa tạm thời tránh ở chỗ này một thời gian được không?”.
Hoa Dung vui mừng, vội lau đi nước mắt trên mặt, “Ta có thể ở lại sao?”. Tề Tiểu Khả gật gật đầu, “Tuy phòng này hơi cũ nhưng mong công chúa đừng chê”.
“Không sao cả, miễn sao ngươi không đưa ta trở về là được”. Hoa Dung cười rộ lên. Tề Tiểu Khả để ý nàng, dường như thấy nàng rất giống người nào đó mà cô biết.
Hoa Dung nhìn quanh căn phòng một lượt lại thấy hơi bối rối, “Nhưng ta ngủ ở giường của ngươi rồi còn ngươi ngủ ở đâu?”.
Tề Tiểu Khả bật cười, nhìn nàng bộ dạng tiểu thư khuê các như thế nhưng lại lo nàng chiếm giường của cô, “Người đừng lo, Vân Tình mấy hôm nay có giờ gác đêm nên sẽ không về đâu. Người cứ ngủ giường của nô tài, nô tài nằm giường của Vân Tình là được rồi”.
Hoa Dung cũng không nói nữa, im lặng đứng một bên. Tề Tiểu Khả tìm một bộ y phục nữ trang của Vân Tình đưa cho nàng, bảo nàng thay ra cho thoải mái, một công chúa mặc y phục thái giám như thế này thì cũng không nên. Trong khi Hoa Dung thay đồ, Tề Tiểu Khả lấy balô của mình để qua bên giường kia, xếp lại chăn gối, cô biết nàng là công chúa quen ngủ giường êm rồi nên cố tình lót thêm hai tấm chăn dày ở dưới. Thời tiết ban đêm ở cổ đại rất lạnh, căn phòng cũ này tuy chắc chắn nhưng cũng không ngăn được gió lùa vào, lại không có lò than. Hoa Dung là công chúa, hơn nữa thể chất lại yếu ớt, sợ nàng bị lạnh nên Tề Tiểu Khả lôi hai cái chăn cũ trong tủ để trên giường cho nàng. Bản thân Tề Tiểu Khả chịu lạnh giỏi, hơn nữa ở thời này không có quạt điện, gió lùa vào cũng như ngủ máy lạnh thôi nên cô chỉ để cho mình một cái chăn. Sắp xếp mọi thứ xong hết thì Hoa Dung cũng đi ra, Vân Tình thân hình nhỏ nhắn, Hoa Dung cũng tương tự nên y phục rất vừa vặn.
“Trời cũng không còn sớm, công chúa nên đi ngủ đi”. Tề Tiểu Khả nhìn cửa sổ nói, Hoa Dung cũng gật đầu lên giường nhắm mắt. Tề Tiểu Khả bước tới bàn thổi tắt ngọn nến rồi ngã lưng xuống giường ngủ thật say.
—–Hết Chương 22—–
Tác giả lảm nhảm: mọi người thử đoán xem Hoa Dung giống ai mà Khả Ca quen nè, đoán đúng thì tuần này ta sẽ ra thêm một chương nữa coi như thưởng nha. Spoiler chút ẻm là con của người quen kia đó à nha.
